Chương 2911
Mặc dù chỉ là truyền thuyết thần thoại nhưng Ngô Bình vẫn có thể nghe ra được một số điểm quan trọng bên trong, chẳng hạn như nước thần trên đỉnh kim tự tháp.
Lúc này lại có một cao thủ xuất hiện, là một người Âu Mỹ, người này ở trần, tóc màu vàng kim, khắp người đều là cơ bắp cuồn cuộn, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
Người đó từ trên trời đáp xuống, cơ thể đè ép làm không khí phát nổ khiến người dân bình thường trong phạm vi một trăm mét đều bị nổ chết.
Những người đó đều là người dân của nước Đông Tinh, là con dân của Ngô Bình nên anh không kìm nổi cơn tức giận.
Tiếp đó lại có một đôi nam nữ đáp xuống bên cạnh hắn ta, người đàn ông mặc đồ da màu đỏ, người phụ nữ mặc váy đen.
Người đàn ông ở trần hút điếu xì gà trên miệng, cười nói: “Lại là một tòa tháp thần ban, lần này chúng ta nhất định không thể để mất cơ hội”.
“Anh đã không còn cơ hội nữa rồi”. Bỗng dưng có một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta, không biết Ngô Bình đã đến gần từ bao giờ.
Người đàn ông liếc Ngô Bình: “Ai cho mày dũng khí dám nói chuyện như thế với tao hả?”
“Ầm!”
Ngô Bình không nói dông dài, một quyền đã đánh bay người người đàn ông ở trần kia. Người này té nhào, lăn mãi đến khi dừng ở dưới chân Kim Tự Tháp, cả người tựa vào bậc thang, miệng không ngừng hộc máu, máu và nội tạng trộn lẫn vào nhau.
Hai người còn lại cũng kinh sợ, lùi lại vài bước theo bản năng, sợ hãi nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình tiến một bước đến phía trước người đàn ông bị thương kia, một chân nhấc lên, giẫm nát đầu hắn ta. Đầu người này nổ tung như một quả dưa hấu, chất lỏng bên trong bắn tung tóe khắp nơi.
Anh cũng không quan tâm đ ến thi thể, đi bước lớn về phía Kim Tự Tháp. Vừa lên bậc thang, anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần đang tác động vào nội tâm anh.
Sau mười bậc, sức mạnh này đã khá lớn, nếu không phản kháng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nặng nề đến cảm xúc của anh.
Sau ba mươi bậc, anh giải phóng nhân cách Thái Thượng thì lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Đi hết một nửa bậc thang, ngoài áp lực tinh thần thì thân thể cũng bắt đầu cảm nhận được lực đẩy.
Cảm giác giống như đi vào trong thủy ngân mật độ cao vậy, rất khó chìm xuống, buộc phải dùng rất nhiều sức mới có thể nhấn toàn thân vào trong thủy ngân.
Lực đẩy này càng lúc càng mạnh, đến mười bậc cuối cùng, dù Ngô Bình có sức mạnh kh ủng bố thì mỗi bước đi vẫn phải chịu áp lực rất lớn.
Chín bậc, tám bậc, bảy bậc, khi anh bước lên bậc cuối cùng, hai loại sức mạnh bỗng chốc tăng lên gấp bội. Cũng may là thực lực anh đủ mạnh, vào giây phút cuối đã kiên trì chịu đựng được, vững vàng bước lên trên đài.
Đài này không lớn, khoảng chừng mười mét vuông, ở giữa có đặt một cái bàn bằng kim loại nhỏ, trên bàn để một cái chén, trong chén có để một lọ nước thuốc màu tím đen.
Là đại sư luyện dược, cao thủ đan đạo nhưng Ngô Bình lại không nhìn ra được nó là gì, anh tiến lên ngửi thử mà lại không ngửi được bất kỳ mùi gì, điều này cũng có nghĩa, nước thuốc này có một đặc điểm kỳ lạ là không thể trao đổi vật chất gì với thế giới ngoài, dù để nó trong không khí, trong nước thì nó cũng có duy trì ổn định, không hề có sự trao đổi chất cấp độ phân tử hoặc nguyên tử.
Không thể nhận ra được nước thuốc này, Ngô Bình lại càng thêm nghi ngờ, anh bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, vừa nhìn đã phát hiện nước thuốc được tạo thành từ năm loại cấm chế nhỏ. Những cấm chế này tuy nhỏ, nhưng kết cấu tinh vi, một khi đi vào trong cơ thể người thì sẽ hình thành rất nhiều loại cấm chế ở trong thân thể hoặc nguyên thần. Còn về cấm chế cuối cùng là gì thì ngay cả Ngô Bình cũng không thể đoán được.