Chương 2910
Ngô Bình hỏi: “Đại ca Thi, có thu hoạch không?”
Thi Hoàng: “Đã lấy hết”.
Ngô Bình tròn mắt: “Lấy hết rồi? Sau đó có ba cao thủ chạy đến đúng không? Các người đã đánh nhau chưa?”
Thi Hoàng: “Thực lực của họ không tồi, một người bị ta đánh chết, hai kẻ khác bị đánh trọng thương”.
Ngô Bình giật mình, chỉ mới có vài phút mà đã chết một vong hai thương, thực lực của Thi Hoàng này thật sự rất đáng sợ.
Anh nói: “Lấy được đồ rồi, chúng ta đi thôi”.
Thi Hoàng: “Cậu đi trước đi, ta cảm thấy chỗ này còn có rất nhiều thứ mình cần, ta phải ở lại thêm lát nữa”.
Ngô Bình biết rõ nếu Thi Hoàng ở lại, chắc chắn sẽ khiến nước Mễ điên đảo, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh chứ? Anh lập tức nói: “Được, Đại ca Thi, ông thích gì thì cứ lấy, không cần khách sáo với bọn họ”.
Thi Hoàng nhìn Sulia: “Bên cạnh ta còn thiếu một tỳ nữ hầu hạ, cậu để cô ta lại cho ta đi”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cũng được. Sulia, sau này cô hãy làm việc cho Thi Hoàng”.
Sulia gật đầu: “Vâng, chủ nhân”.
Thế là một mình Ngô Bình rời khỏi nước Mễ, quay về Đông Tinh.
Lúc này Chu Thanh Nghiên đang xử lý công việc ở nước Đông Tinh, Ngô Bình vừa quay về thì cô ta liền nói: “Ông xã, có người đến báo nói rằng đã xuất hiện một ngọn núi thần ở trong nước, rất nhiều người địa phương lên núi bái tế nhưng không được cho lên”.
Núi thần?
Anh liền đáp: “Chúng ta đi xem thử”.
Anh dắt theo Chu Thanh Nghiên đến nơi có ngọn núi thần, nói là núi thần nhưng thật ra là tòa một kim tự tháp, chỉ có điều kim tự tháp này vô cùng cao lớn, cao tận ba nghìn mét, sườn dốc lại dài đến bốn năm nghìn mét, các mặt đều có cầu thang màu vàng, dẫn thẳng đến đỉnh tháp.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy một đài cao ở trên đỉnh kim tự tháp, hình như có thứ gì bên trên đó.
Lúc này, mấy trăm người dân địa phương đang liều mạng leo lên nhưng mới leo lên được bảy tám bậc là họ đã ngất xỉu.
Có luồng sáng trắng chiếu từ trên trời xuống, một người da đen cao to xuất hiện, người này cao hơn hai mét, trên thân vẽ đủ loại hoa văn ký hiệu, chân trần và ánh mắt sáng ngời.
Ngô Bình hơi bất ngờ, vì khí tức của người da đen này đã là Động Thiên.
Người da đen sải bước tiến lên trên, bước một bước dài đến ba bốn bậc thang. Lúc đầu anh ta đi rất nhanh nhưng đi được hơn một trăm bậc thì bắt đầu chậm lại, được một phần ba kim tự tháp là không thể nào tiến thêm được nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ hét lớn với vẻ không cam tâm.
Ngô Bình gọi một người địa phương đến, hỏi anh ta: “Đây là gì?”
Người địa phương nhân nhận ra thân phận của anh, đáp: “Đây là núi thần trong truyền thuyết của chúng tôi”.
Sau đó anh ta kể một câu chuyện cho Ngô Bình nghe truyền thuyết của bộ lạc ở đây, nghe nói thời kỳ viễn cổ, bộ lạc không sao thích nghi được với tự nhiên, bị yêu quái dã thú xem như con mồi. Bất chợt có một ngày, ngọn núi thần xuất hiện, một anh hùng tên Anh Kỳ của bộ lạc khi ấy đã leo lên núi. Anh ta đã uống nước thần trên đỉnh núi, sở hữu sức mạnh tương dương mười con sư tử, có được tốc độ bằng với mười con báo và mắt như chim ưng.
Sau khi xuống núi, Anh Kỳ trở thành thủ lĩnh của bộ lạc, dẫn dắt bộ lạc đi tới cuộc sống bình an, không còn sợ mãnh thú và yêu quái nữa.