Chương 2864
Một khi quyền lực được hình thành thì mọi chuyện sau đó đã dễ dàng hơn hẳn. Sang ngày thứ hai, công việc còn thuận lợi hơn, sau đó các long vệ không cần hò hét nữa, mà ai cũng chủ động đáp xuống khai báo hết.
Chiều cùng ngày, Ngô Bình bảo Linh Hy trông coi ở đây, còn mình thì về nhà.
Về nhà rồi, anh mưới phát hiện người nhà của Đường Tử Di và Đào Như Tuyết vẫn đang lo công việc ở ngoài. Dẫu sao, sự nghiệp của nhà họ cũng lớn, dù đến đây tránh nạn thì cũng phải thu xếp ổn thoả mọi thứ đã.
Cuối cùng, Ngô Bình vẫn không yên tâm nên lại chạy đến Vân Kinh, xem khi nào thì Đường Tử Di mới đến.
Sau khi đến sơn trang Vân Đỉnh, Ngô Bình không gặp được Đường Tử Di, hỏi ra thì mới biết hầu hết thành viên của nhà họ Đường đều đang ở trên đảo Vân Mộng.
Dưới chân núi Vân Đỉnh có một hồ nước tên là hồ Vân Trạch. Hồ này thời cổ đại rất rộng, nhưng giờ thì đã bị thu hẹp lại nhiều.
Trên hồ có một hòn đảo nhỏ tên là Vân Mộng với diện tích hơn một trăm nghìn mét vuông, phong cảnh thì đẹp hết chỗ chê. 20 năm trước, Đường Thời Lộc đã mua lại hòn đảo này, say đó xây dựng nhà cửa mang phong cách cổ xưa trên đảo, ngoài ra còn trồng cây và hoa. Sau khi xây dựng xong, đảo Vân Mộng cũng trở thành nơi nghỉ dưỡng của gia tộc họ. 20 năm qua, nhà họ Đường liên tục mời các người thợ giỏi đến để hoàn thiện thêm cho hòn đảo.
Khi Ngô Bình đặt chân đến đây thì thấy hơi kinh ngạc, không ngờ hồ nước vốn bé tẹo giờ lại rộng tới mức mày.
Hình như hòn đảo này không bị ảnh hưởng gì, Ngô Bình đáp xuống đảo thì thấy Đường Tử Di đang đứng trên đỉnh một toà nhà rồi nhìn hồ nước đến ngây người.
Thấy anh bất chợt xuất hiện, cô ấy thở dài nói: “Chồng, anh đến rồi đấy à! Hôm qua, nhà em đến đây bàn chuyện, không hiểu sao hồ nước bỗng rộng hẳn ra, điện thoại không bắt được tín hiệu nên em không thể gọi cho anh được”.
Ngô Bình gật đầu: “Không của Vân Trạch đã bị chồng xếp, giờ linh khí hồi phục, các không gian gập này sẽ mở rộng ra thêm nên hồ nước mới rộng ra”.
Đường Tử Di: “Hồ nước yên vị thế này rồi thì sao rộng thêm ra được?”
Đúng lúc này, Đường Tử Yên chợt chỉ về một phía rồi nói: “Chị nhìn kìa!”
Ngô Bình và Đường Tử Di nhìn theo thì thấy có một hòn đảo dần xuất hiện trên hồ. Trên hòn đảo n ày có các đình đài lầu các đang toả ra tiên khí dồi dào.
Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Có thêm một hòn đảo kìa!”
Lúc này, người trên đảo cũng chú ý tới vị trí của nhóm Ngô Bình nên có hai người giậm lên tia sáng rồi bay tới, sau đó đứng trên không trung.
Họ gồm một thiếu niên 17 tuổi và một người phụ nữ trẻ trung. Người phụ nữ có tướng mạo bình thường, nhưng khí chất rất mạnh, cũng đã là một Thiên Tiên.
Người phụ nữ nhìn Đường Tử Di và Đường Tử Yên, sau đó cười nói: “Phong Nhi, không ngờ người phạm lại xinh đẹp thế này. Con đang thiếu hai hầu gái ở cạnh đúng không? Thấy bọn họ thế nào?”
Cậu hiếu niên không thể rời mắt khỏi Đường Tử Di và Đường Tử Yên nên cười nói: “Mẹ, con thích lắm, tối nay con ngủ với họ luôn được không?”
Người phụ nữ nhìn cậu thiếu niên rồi nói: “Được chứ”.
Họ hoàn toàn lơ đi sự xuất hiện của Ngô Bình.
Đường Tử Yên tức giận mắng: “Vô liêm sỉ!”
Người phụ nữ: “Láo!”
Dứt lời, Đường Tử Yên bất chợt quỳ xuống, cô ấy bực lắm, nhưng không thể điều khiển cơ thể mình được.