Chương 2863

Chương 2863

Đương nhiên cố trở thành Võ Quân hay Thần Quân sẽ hạn chế tu hành của những người này, trừ khi Ngô Bình luôn dẫn dắt họ, không thì sớm muộn cũng có ngày việc tu hành của họ bị đình trệ.

Các long vệ bị hạn chế về mặt tư chất, nếu chỉ dựa vào sức mình thì rất khó đạt được thành tựu cao trên con đường tu hành, Ngô Bình làm vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho họ.

Không lâu sau, có một con hổ đen chạy như bay tới. Trên lưng nó có một đạo nhân bụng bự, tay cầm tràng hạt, gương mặt thì tươi cười.

Long vệ vẫn nhắc nhở: “Tu sĩ muốn vào Thiên Kinh thì phải đáp xuống khai báo, không thì tự gánh hậu quả”.

Đạo nhân cười lớn, song vẫn mặc rồi định bay qua.

Ngô Bình bay lên cao rồi tung một chưởng ra về phía con hổ đen, nó gào lên đau đớn rồi lăn lộn ngã xuống, đạo sĩ kia nhanh chóng bay lên, sau đó lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Làm thú cưng của tôi bị thương, cậu có biết mình phạm tội gì chưa?”

Ngô Bình xua tay với ông ta: “Xuống đây thì tôi sẽ không đánh ông”.

Đạo nhân nổi giận: “Đồ ngu xuẩn!”

Ông ta đột nhiên niệm chú, trời đất lập tức xoay chuyến, không biết là trò gì.

“Xuống ngay!”

Ngô Bình chộp tay ra, một bàn tay lớn ngưng tụ từ Hỗn Nguyên Tiên Lực gạt đến đó, đánh bay đạo nhân kia, ông ta hừ một tiếng, sau đó lộn vài vòng trên không trung rồi mới rơi xuống.

Ngô Bình tiến lại gần, sau đó nhấc chân đá mạnh vào người ông ta. Sau ba cú đá của anh, mặt mũi đạo nhân kia đã sưng vù, ông ta vừa tức vừa ngạc nhiên nói: “Cậu dám đánh tôi…”

Chát!

Ngô Bình tát vào mặt ông ta rồi hỏi: “Ông bị điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Muốn vào Thiên Kinh thì phải khai báo, ông đã khai báo chưa?”

Sau khi ăn một cái tát, đạo nhân kia lập tức ngoan hơn hẳn, vì ông ta đã nhìn thấy Linh Hy với khí tức khủng khiếp và phát hiện cô ấy là Thiên Tiên, hơn nữa người đang ra tay với ông ta rất mạnh, làm ông ta không còn sức chống trả.

Con hổ đen nằm im bất động, Ngô Bình nói: “Mày ra đây”.

Vì thế, nó chầm chậm bò tới cạnh chủ nhân của mình, sau đó lại nằm im.

Ngô Bình hỏi: “Ông là người của môn phái nào?”

Đạo nhân: “Tôi là trưởng lão của Tiên Phật Môn”.

Ngô Bình chỉ vào ba năm hai nữ ban nãy rồi nói: “Ông và họ nhanh chóng hô to nhận lỗi ngay một trăm nghìn lần, sau đó cùng khai báo khi nào rời đi”.

Cứ thế, trong một buổi sáng, Ngô Bình đã chặn được mấy chục người, ban đầu họ rất ngông nghênh, người cậy mạnh, kẻ vô lễ.

Nhưng cuối cùng, ai cũng phải quỳ dưới đất, sau đó cũng phải nói xin lỗi cả trăm nghìn lần.

Đến chiều, cục diện đã khác hẳn. Các tu sĩ bay đến nhìn thấy cả đám tu sĩ Địa Tiên quỳ dưới đất thì biết ngay không dây vào nhóm Ngô Bình được, vì thế hầu hết đều đồng ý đáp xuống khai báo.

Đương nhiên vẫn có người không chịu khai báo, sau đó người bị đánh đuổi đi, người thì lại quỳ xuống tiếp tục chịu phạt.

Đến khi trời tối, danh tiếng của Thiên Long đã vang khắp xa gần, ai cũng biết có một người lợi hại trấn thủ ở đây, ngoài ra còn có cả một tu sĩ Thiên Tiên nên tu sĩ nào đi ngang qua cũng phải khai báo và nói rõ mục đích đến đây. Nếu muốn ở lại Thiên Kinh thì phải xin giấy tạm trú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play