Chương 2622
Chẳng bao lâu sau, hai tà thần đã được quấn thành một cái kén vàng, bị trấn áp triệt đề.
Lòng Ngô Bình thoáng động. Anh hỏi: “Anh à, đại sư Quảng Tế, chúng ta nên xử lý hai tà thần này như thế nào?”
Liễu Duyên bảo: “Tìm một nơi để bố đại trận Phật pháp rồi trấn áp bọn chúng mãi mãi”.
“Hay là đưa cho em đi”.
Liễu Duyên ngạc nhiên: “Cậu có cách đối phó bọn chúng à?”
Ngô Bình đáp: “Có thể thử xem sao”.
Anh lấy lò luyện Minh Thần ra, ném một tà thần bị quấn thành kén vào trong đó.
Ngay tức thì, lò luyện Minh Thần này bắt đầu xoay dữ dội, nam tà thần ở bên trong gào thét thảm thương: “‘Đây là thứ gì? Không! Tôi sẽ không chết!”
Tiếng kêu la càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chẳng còn nghe thấy nữa. Chừng một giờ sau, lò luyện Minh Thần phun ra sáu viên đan dược, Ngô Bình đưa tay đón lấy.
Sáu viên đan dược này to bằng nắm tay, ẩn chứa thần lực, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có một hình người nho nhỏ ngồi khoanh chân bên trong, thần văn chi chít khắp cơ thể.
Đôi mắt sáng rỡ, anh kinh ngạc hô lên: “Thần Linh Đan!”
Liễu Duyên trợn mắt: “Cậu có thể luyện tà thần thành đan dược ư?”
Ngô Bình cười bảo: “Anh à, đây là lò luyện Minh Thần, luyện một tà thần là chuyện rất dễ dàng”.
Anh cất đan dược, lập tức ném nữ tà thần kia vào trong, lạnh lùng bảo: “Cả đời các người đã tạo nghiệp vô số kể, giết hại bao người vô tội, hôm nay tôi luyện các người đến chết!”
Bị ném vào lò luyện, nữ tà thần gào thét thê lương, cũng giống như nam tà thần lúc nãy, chẳng kiên trì được bao lâu đã bị luyện hoá.
Lại một giờ nữa trôi qua, năm viên Thần Linh Đan bay ra từ trong lò luyện!
Quảng Tế nhìn đan với vẻ thòm thèm, bèn hỏi: “Nhóc con, Thần Linh Đan này có công dụng gì? Có ngon không?”
Ngô Bình đáp: “Không ngon. Nhưng uống đan này vào có thể giúp sức mạnh Nguyên Anh tăng lên đáng kể. Đợi đến khi ngưng tụ Thần Anh, đây sẽ là vật đại bổ”.
Dứt lời, anh cất toàn bộ Thần Linh Đan. Quảng Tế nuốt nước bọt rồi bảo: “Cho tôi một viên uống thử xem. Tôi sẽ dùng thứ này để trao đổi”.
Nói đoạn, ông ấy lấy một vật kỳ lạ ra.
Ngô Bình nhìn nó chăm chú. Đó là một rễ cây đã chết, trên bề mặt rễ có những vết phù văn kỳ lạ, trong rễ có một sức sống cuộn trào mãnh liệt.
Cầm lấy rễ cây, anh hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Quảng Tế đáp: “Không rõ. Tôi đã phát hiện nó cách đây ba trăm năm. Vật này rất có ích cho việc tu hành. Nếu không nhờ sự giúp sức của nó, tôi sẽ không có được tu vi như ngày hôm nay”.
Ngô Bình hỏi: “Nó đã giúp ông như thế nào?”
Quảng Tế trả lời: “Nắm nó trong tay, có thể giúp tâm trí tĩnh lại. Năng lực bên trong nó có lợi ích rất lớn cho cơ thể”.
Ngô Bình ném ngay cho ông ấy một viên Thần Linh Đan: “Cho ông một viên”.
Cất rễ cây vào, Ngô Bình quay lại chùa Đại Thiền để gặp đám người Quảng Tuệ. Khi đi qua một ngôi viện, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn giật mình đẩy cửa vào trong.