Chương 2621
Quảng Tế nói: “Dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết cả”.
Liễu Duyên gật gù: “Cũng phải. Bây giờ nói gì cũng chỉ là suy đoán mà thôi”.
Ông ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Quảng Tế, tôi thấy cậu lục căn không thanh tịnh, không nên làm hoà thượng nữa”.
Quảng Tế đáp: “Liễu Duyên, anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi”.
Ngô Bình thấy họ lại sắp cãi nhau, vội lên tiếng: “Đại sư Quảng Tế có biết Thánh tăng không?”
Quảng Tế hỏi lại: “Vị ở Tạng Nguyên ấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Thánh tăng ấy đã đầu thai, nghe nói là ứng thân thứ mười hai của Phật Đà”.
Quảng Tế bảo: “Tôi biết. Người thường có thể nhìn thấy ứng thân Phật Đà, biến hoá tuỳ ý, có thể xem là một hoá thân. Xét về tu vi, ứng thân đó chưa chắc mạnh bằng tôi. Nhưng xét về Phật lý, tôi mãi mãi không sánh bằng”.
Ngô Bình hỏi: “Đại sư Quảng Tế, Phật Đà thật sự tồn tại ư? Phật Đà ở đâu?”
Quảng Tế giải đáp: “Phật Đà vĩ đại vì luôn nằm trong trái tim mỗi người. Trên thế gian này, chỉ cần một người tin Phật, Phật Đà sẽ ở khắp mọi nơi”.
Liễu Duyên bảo: “Bớt nói vớ vẩn đi. Phật Đà đã toạ hoá từ lâu, chỉ giữ lại đạo thống thôi. Vậy nên Phật Đà không phải là một sự tồn tại cụ thể, mà là đạo thống, là truyền thừa. Giống như ‘Đạo’ mà Đạo giáo thường nói, ‘Phật’ trong Phật môn cũng vậy. Phật cũng được mà Đạo cũng thế, đều là thứ mà bọn anh theo đuổi cả đời”.
Ngô Bình không ngờ hai vị Đại A La Hán này lại có quan điểm khác nhau trong cách hiểu về Phật Đà, nhưng ngẫm kỹ lại, dường như chúng không hề mâu thuẫn.
Ba người trò chuyện một lúc, thấy đã sắp đến giờ, Liễu Duyên bèn nói: “Tôi sẽ dụ họ đến nơi này. Cậu chuẩn bị sẵn sàng nhé”.
Quảng Tế bảo: “Tôi sẽ hỗ trợ ở bên cạnh. Ngộ nhỡ thất bại, chúng ta sẽ hợp sức trấn áp họ”.
Liễu Duyên đứng dậy, đi đến chùa Đại Thiên.
Chỉ vài phút sau, một bóng người bay đến, chính là Liễu Duyên. Ngay phía sau ông ấy là hai bóng người đen – trắng, tà khí vô cùng khủng khiếp.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã tiến vào đại trận Thái Ất Tru Tiên do Ngô Bình bài bố.
Điều Ngô Bình chờ đợi chính là khoảnh khắc này. Anh khẽ hô lên: “Khởi động trận!”
Ngay lập tức, một trăm lẻ tám kiếm phù phát sáng, trời đất vang rền chấn động. Một luồng sát khí từ trên trời giáng xuống, xuyên qua giữa đất trời, đâm xuyên qua hai tà thần ở bên trong. Sát khí đánh xuống từ đỉnh đầu họ rồi nổ tung mặt đất, khí cuồn cuộn bốc lên giữa đất trời, chỉ trong nháy mắt đã kìm giữ họ.
Nam tà thần giận dữ gầm lên: “Liễu Duyên, ông dám bày mưu hại bản thần, bản thần nhất định sẽ không tha cho ông!”
Liễu Duyên lạnh lùng hừ giọng: “Tôi đánh các người đâu phải chỉ một lần. Các người nghĩ có thể doạ được tôi sao?”
Nữ tà thần lạnh lùng nói: “Liễu Duyên, ông không gi ết chết được bọn tôi đâu! Cùng lắm ông chỉ trấn áp được bọn tôi thôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ ăn tươi thịt ông, uống sống máu ông!”
Liễu Duyên đáp trả: “Bớt hăm doạ đi. Trấn áp chúng!”
Quảng Tế và Liễu Duyên ra tay cùng một lúc. Họ niệm Chân ngôn, hàng chục nghìn sợi tơ vàng phun ra từ đỉnh đầu, không ngừng quấn quanh cơ thể hai tà thần.