Chương 2350
Có điều Ngô Bình không quan tâm, anh tới để cứu Vân Tịch. Doanh trại này có thối nát đến đâu cũng không phải việc của anh.
Đến phủ tướng quân, Ngô Bình được thấy một kiến trúc vô cùng xa hoa lộng lẫy, chỉ riêng vườn hoa đã có tận bảy cái. Người hầu lên tới hàng trăm, tì nữ ba nghìn. Thê thiếp của tướng quân này cũng phải đến trăm người, mỗi người đều có biệt viện.
Sau khi nói chuyện, Ngô Bình biết được tướng quân tuần thành tên là Tôn Hải Xuyên, là một cao thủ cảnh giới Thần Biến.
Ngô Bình ngồi nói chuyện với ông ta một lát rồi nói: “Tướng quân, tôi vừa mới tới đây nên muốn đi xung quanh, làm quen với môi trường mới”.
Tôn Hải Xuyên cười đáp: “Được. Người đâu, đưa phó tướng đi thăm thú xung quanh đi”.
Một đội trưởng bước tới đưa Ngô Bình tới nhà kho lấy lệnh bài phó tướng, áo giáp, binh đao,… rồi dẫn một tiểu đội theo Ngô Bình đi thăm thú toàn bộ Châu Vân.
Lúc này đang là giữa trưa. Khi đi qua một quán rượu, Ngô Bình cười nói: “Các anh em, đến giờ cơm rồi, hôm nay tôi mời”.
Mọi người rất vui mừng, cùng Ngô Bình đi vào quán rượu ăn uống no say.
Lúc uống rượu, Ngô Bình hỏi: “Các anh em, thế lực mạnh nhất Châu Vân đương nhiên là Vân phủ. Tôi nghe nói có một thứ gọi là Tiên Thiên Quái Sát Trận. Mọi người có biết không?”
Đội trưởng kia cười đáp: “Phó tướng quân, chuyện này ai chẳng biết. Đại trận đó đặt ở ngoại thành phía Đông. Nghe nói đại trận này năm xưa từng giết một Thiên Tiên, uy lực của nó rất khủng khiếp”.
Một binh sĩ góp chuyện: “Nghe nói đại tiểu thư của Vân Thị hiện đang bị nhốt ở đài Phi Hoàng của trận pháp này. Ngày kia thế tử nhà họ Tiêu sẽ tới đón tiểu thư về làm vợ.
Nói đến chuyện này, mọi người đều thấy bất bình.
Đội trưởng kia thở dài nói: “Cũng hết cách. Do lão tổ gặp chuyện. Không có lão tổ làm chủ đại cục thì Châu Vân lúc nào cũng có nguy cơ bị các thế lực khác tấn công. Để bảo vệ sản nghiệp tổ tông để lại, Vân Thị chỉ đành ra hạ sách này”.
Binh sĩ kia lại hóng chuyện: “Tôi còn nghe nói đại tiểu thư đã có bạn trai ở bên ngoài. Các cậu nói xem người đó có tới cứu cô ấy không nhỉ? Đại tiểu thư chẳng khác nào một Thiên Tiên, bạn trai cô ấy chắc cũng rất ra gì và này nọ đấy nhỉ?”
Đám đông cười rộ lên, có người nói: “Mạnh đến đâu thì cũng có cứu được Vân Thị, đánh bại được Tiêu Thị không?”
Binh sĩ ban nãy thở dài thườn thượt: “Đúng nhỉ, có mạnh thế mạnh nữa cũng e là không giúp nổi đại tiểu thư”.
Uống rượu xong, Ngô Bình nói: “Các anh em, chúng ta đi ra ngoại thành phía Đông xem đại trận đó rốt cuộc ghê gớm thế nào đi”.
Mọi người đương nhiên đồng ý rồi đưa Ngô Bình ra khỏi thành, đến ngoại ô phía Đông. Ở đây có một dãy núi, khi sắp lên tới đỉnh một ngọn núi, đội trưởng chỉ l3n đỉnh nói: “Phó tướng quân, đi lên nữa chính là Tiên Thiên Quái Sát Trận”.
Ngô Bình liếc nhìn, cười đáp: “Hoá ra đây chính là sát trận. Các anh em, mọi người cứ về trước đi, tôi ở đây nghiên cứu nơi này một lát”.
Những người khác nghe vậy thì đều ra về. Thấy xung quanh đã không còn người, Ngô Bình đi thẳng vào trong sát trận. Đến trước sát trận thì nghe thấy một giọng nói vọng lên: “Dừng bước!”
Ngô Bình nhìn quanh, đáp: “Tôi là phó tướng quân doanh trại tuần thành, ban nãy đuổi bắt một tà ma, thấy nó chạy vào bên trong đại trận. Tà ma này vô cùng lợi hại, đã giết hại hàng trăm người. Vậy nên xin cho tôi vào trong để bắt nó. Nếu không nó sẽ tiếp tục hại người”.