Chương 2349

Ở ô thứ nhất có một lọ đan dược, ô thứ hai có một tấm lệnh bài màu trắng khắc đầy bùa bên trên. Ô thứ ba là một chiếc quạt, nan quạt được làm từ xương của loài dã thú nào đó. Sau khi mở ra, trên quạt cũng vẽ bùa, vô cùng huyền diệu.

Ngô Bình nhặt lấy ba món đồ, lẩm bẩm: “Phòng Võ này có lẽ ban đầu không phải của doanh trại tuần thành mà là một tổ chức tên là Thiên Hạ Võ Viện, mà mục đích của nó là để kiểm tra các võ sinh của mình. Trước đây bài kiểm tra của nó khá dễ là do chưa mở ra cấp thiên tài này. Sau này không biết tại sao lại mở ra cấp thiên tài mới dẫn tới việc mấy trăm năm nay không có ai thi đạt”.

Ngô Bình cực kỳ thông minh nên chẳng mấy chốc đã hiểu ra vấn đề. Anh mỉm cười, đi ra khỏi phòng Võ.

Ở bên ngoài, tướng quân tuần thành và những người khác mặt đều sầm lại, chuyện ở đây hôm nay thật rắc rối. Doanh trại tuần thành này rất tham, người đời ai chẳng biết. Nhưng vấn đề là việc th@m nhũng này không thể bị đưa ra ánh sáng, nếu không sẽ phiền to. Hôm nay “Lý Bình” này tới làm loạn, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió đằng sau. Nếu người của Vân phủ biết được thì không chừng tướng quân tuần thành cũng bị mắng cho mất mặt.

Tướng quân tuần thành lườm mấy kẻ chịu trách nhiệm chiêu mộ người mới một cái, mấy kẻ đó vội vã cúi đầu xuống. Đặc biệt là tên béo lúc này đã toát mồ hôi lạnh. Hắn có dự cảm lần này sẽ bị phạt rất nặng.

Đúng lúc này, có một người đi ra cửa, đám đông bên dưới phấn khích reo lên: “Ra rồi kìa, không chết!”

Ngô Bình ra ngoài mà toàn thân không một vết thương. Anh lạnh lùng nói: “Tôi đã thông qua bài khảo sát”.

Tướng quân tuần thành rùng mình, nhìn Ngô Bình trân trối. Mấy phút sau, ông ta đột nhiên đổi thái độ tươi cười nói: “Lý Bình, hoan nghênh cậu gia nhập doanh trại tuần thành! Từ giờ trở đi, cậu chính là phó tướng của tôi!”

Tất cả mọi người đều sững sờ. Phó tướng?

Mặt tên béo trắng bệch ra, há hốc miệng không thốt nên lời.

Ngô Bình đáp: “Tướng quân, tôi có chuyện muốn nói”.

Tướng tuân tuần thành rất hài lòng. Ngô Bình không tính toán chuyện trước đó với ông ta ở chốn công cộng đã là nể mặt ông ta rồi. Nghĩ đến đại cục nên ông ta cười đáp: “Được, theo tôi tới phủ tướng quân!”

Cứ như vậy, Ngô Bình đi cùng tướng quân tuần thành về phủ tướng quân. Những người đứng xem ban nãy cũng giải tán, cuộc chiêu mộ tiếp tục.

Trên đường đi, nụ cười trên mặt quân tuần thành tắt ngấm. Ông ta nói: “Nhãi ranh cậu được lắm, mấy trăm năm không có người vượt qua bài thi đó, thế mà cậu qua được. Tôi phục cậu đấy”.

Ngô Bình: “Tướng quân quá khen”, sau đó anh cũng không nhắc tới chuyện về Thiên Hạ Võ Viện với ông ta.

Tướng quân tuần thành: “Hãy nể mặt tôi, việc trước đó bỏ qua đi”.

Ngô Bình: “Tướng quân, thực lực tôi đủ mạnh, tiền cũng đã đưa rồi nhưng tên béo đó cứ tìm cách làm khó thôi. Cục tức này tôi nuốt không trôi”.

Tướng quân tuần thành cười đáp: “Cậu đang nói Quan Bảo sao? Người đó quả thực hống hách nhưng lại là cậu trẻ của tôi. Thế này đi, lát nữa tôi cho cậu đánh nó một trận nên thân để xả giận. Sau đó sẽ bắt Quan Bảo tạ tội với cậu. Cậu thấy sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Nếu đã là cậu trẻ của tướng quân thì thôi bỏ đi”.

Tướng quân tuần thành vỗ vai Ngô Bình: “Anh em tốt, sau này chúng ta chính là người một nhà”.

Ngô Bình nhận ra doanh trại tuần thành chính là tài sản riêng của tướng quân này. Ông ta nói gì thì đó chính là chân lý chứ chẳng có quy tắc gì hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play