Chương 2347

Người đàn ông kia không khỏi khiếp sợ. Ông ta vội vã nói: “Đỗ rồi, đương nhiên là đỗ rồi!”

Người đàn ông vội vã viết lời nhận xét vào trong sổ, sau đó hai tay đưa cuốn sổ đó cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy quyển sổ, nhìn một lượt rồi hỏi: “Tiếp theo, tôi sẽ được tuyển chứ?”

Người đàn ông: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu sẽ được tuyển vào doanh trại tuần thành”.

Ngô Bình gật đầu, cầm lấy sổ quay lại cái sân đằng trước.

Người phụ trách mở sổ của anh ra xem rồi cười nói: “Được lắm, cậu giành được điểm tuyệt đối ở cả ba vòng. Giờ cậu ra sân sau báo cáo đi”.

Nói rồi, ông ta đưa cho Ngô Bình một tờ giấy. Ngô Bình nói cảm ơn rồi đi ra sân sau.

Sân sau rất yên tĩnh, có một tên béo đang ngồi ở đó. Tay hắn xách bình trà, đang thưởng trà một mình.

Thấy Ngô Bình đi vào, tên béo nhìn tờ giấy của anh rồi nói: “Một nghìn đồng tiền bùa”.

Ngô Bình sững lại: “Một nghìn tiền bùa cái gì?”

Tên béo cau mày: “Lại là một tên ngu ngốc!”

Ngô Bình đường đường là Võ quân, đâu thể nhịn nhục. Anh lạnh lùng hỏi lại: “Anh đang nói tôi sao?”

Tên béo cười lạnh: “Cút ra ngoài, cậu bị loại rồi!”

Ngô Bình nhướn mày đáp: “Tôi đã thông qua bài thi đàng hoàng, giờ chỉ tới báo cáo lại. Anh chỉ phụ trách việc ghi tên người mới tới báo cáo chứ không có tư cách quyết định tôi đỗ hay trượt!”

Tên béo tức điên lên, hắn cười ha ha đáp: “Tôi không có tư cách? Tôi bảo cậu bị loại thì cậu bị loại. Cút ngay!”

Ngô Bình cười lạnh. Lão Khanh đã đút tiền, anh thi được điểm tuyệt đối, vậy mà giờ tên béo này lại đòi bòn tiền anh tiếp. Anh bật cười lạnh, đáp: “Việc tôi gia nhập doanh trại tuần thành không đến lượt anh đồng ý”.

Nói rồi, anh quay lại sân trước. Ở đó có một cái trống. Lão Khanh nói cái trống này là do tướng quân của doanh trại tuần thành đặt ở đó. Nếu như có ai cảm thấy quá trình thi tuyển không công bằng thì có thể ra gõ trống. Tiếng trống vang lên, tướng quân và phó tướng sẽ lập tức xuất hiện, đích thân kiểm tra và chiêu mộ.

Ngô Bình cầm lấy dùi trống, sau đó gõ mạnh, những tiếng “tùng tùng tùng” vang lên. Tiếng trống vang lên khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tên béo ban nãy cũng chạy tới. Thấy Ngô Bình gõ trống, hắn tức đến run người, chỉ vào anh mà nói giọng run run: “Cậu… to gan lắm!”

Người đàn ông ở sân trước cũng sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn tên béo, sau đó lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Có biết hậu quả của việc gõ cái trống này không?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Hậu quả gì được cơ chứ, cùng lắm là thi lại thôi”.

Người đàn ông cười lạnh đáp: “Không sai, sẽ phải thi lại. Có điều, lần này cậu sẽ phải vào phòng Võ để thi. Từ một trăm năm trước, người vào đó không một ai sống sót trở ra.

Ngô Bình: “Vậy thì đám người đó yếu quá”.

Người đàn ông: “Được lắm, nếu cậu đã muốn chết thì chúng tôi cũng không cản”.

Đúng lúc này, một người đàn ông da đen và một đoàn tuỳ tùng bước vào. Ông ta trầm giọng hỏi: “Là ai gõ trống?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Là tôi”.

Người đàn ông da đen trợn mắt nhìn anh, hỏi: “Chán sống rồi sao? Có biết một khi gõ trống là mạng cậu sẽ không thuộc về cậu nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play