Chương 2309
Diệp Thần rất có tiềm lực nên Ngô Bình muốn bồi dưỡng anh ta thành người kế nghiệp mình làm Long chủ của Thiên Long. Như vậy, anh sẽ có nhiều thời gian để tu luyện và luyện đan.
Giữa chừng, Ngô Bình đã gọi cho Trương Thiên Hoành, hai người hẹn ngày kia gặp nhau để bàn chuyện mở cấm chế.
Trước khi trời tối, Ngô Bình đã giúp Diệp Thần đột phá lên Tiên Thiên.
Sau đó, anh thay đồ rồi đến khách sạn gặp mẹ, tiếp theo cùng đến nhà của Tôn Hiểu Hồng.
Chồng của Tôn Hiểu Hồng tên là Nguỵ Lập Tân – một đại gia của đất Hải Thành, chuyên linh doanh đá quý và bất động sản. Mấy năm gần đây, nhà họ Nguỵ đã thu nhỏ việc kinh doanh rồi chuyển nhà đến Thiên Kinh.
Ngô Bình lái xe chở mẹ mình đến nhà họ Nguỵ. Nhà họ nằm trong khu nhà giàu ở Thiên Kinh, mỗi căn đều có gia mấy chục triệu.
Khi đến nơi, Ngô Bình chợt cảm thấy có một luồng thần niệm rất mạnh đang khoá chặt nơi này. Anh cau mày vì thế người này thật vô lễ.
Anh nhanh chóng phóng thần niệm ra để phản công lại, nhưng sau đó anh đã phải ngẩn ra vì thần niệm tấn công anh lại phát ra từ một tấm bia đá.
Tấm bia đá này cao chục mét, rộng bốn mét, dày nửa mét, toàn thân một màu xám xịt, mặt bia có các bùa chú kỳ lạ cùng năm chữ đỏ đá trừ tà Đông Nhạc.
“Sao đá lại phóng thần niệm được nhỉ?”, anh thử kết nối thần niệm với nó thì nó lập tức đẩy anh ra.
Ngô Bình tạm thời bỏ qua chuyện này rồi lái xe đến nhà họ Nghiêm.
Biệt thự của nhà họ không to lắm, chỉ honư 300 mét vuông, điều khiến anh ngạc nhiên là với khối tài sản của nhà họ Nghiêm thì họ phải ở nhà to hơn mới phải.
Tôn Hiểu Hồng đã đứng chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Ngô Bình và Trương Lệ, bà ấy cười nói: “Chị Lệ, Tiểu Bình, hai mẹ con đến rồi à, mau vào nhà đi”.
Hai mẹ con Ngô Bình vào nhà thì thấy không có khách khác, họ đến đầu tiên.
Tôn Hiểu Hồng tự rót trà cho họ rồi cười nói: “Chị Lệ, Chỉ Tinh ở trên tầng, để em gọi con bé”.
Ngô Bình nghe thấy thế thì nói ngay: “Cô ơi, cháu có việc hỏi cô ạ”.
Tôn Hiểu Hồng đành ngồi xuống rồi nói: “Có việc gì thế Tiểu Bình?”
Ngô Bình: “Lúc cháu đến thì thấy có một tấm bia đá rất to trong hồ nhân tạo, nó để làm gì vậy cô?”
Tôn Hiểu Hồng cười nói: “Cháu không biết à? Đá trừ tà Đông Nhạc, nó là Hạo Nhiên Chính Khí mà Đông Nhạc thai nghén, để nó ở các ngã ba, ngã tư sẽ tránh được tà khí”.
Ngô Bình không ngờ Tôn Hiểu Hồng lại biết những chuyện này: “Cô Tôn, cô siêu thế, chuyện gì cũng biết”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười trừ nói: “Cô có biết gì đâu, do hoàn cảnh bệnh tật quanh năm nên thành lang băm thôi”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy cô?”
Đúng lúc này, có một giọng nói trong sáng ở trên tầng hai vọng xuống: “Chú bị tà ma nhập nên hay đau ốm, cô đã mời nhiều cao nhân tới cũng không ăn thua. Nhưng từ sau khi chuyển đến đây, tà ma đó ít xuất hiện hẳn”.
Ngô Bình ngẩng lên thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang bước xuống, cô ấy rất xinh, nhưng hơi lạnh lùng.
Ngô Bình khẽ cau mày, vì cô gái này có tu vi.
Tôn Hiểu Hồng giới thiệu: “Tiểu Bình, để cô giới thiệu, đây là Tôn Chỉ Tinh – cháu gái cô. Chỉ Tinh tốt nghiệp đại học Thiên Kinh, hiện đang đi làm rồi”.