Chương 2212
Có điều anh đã dặn Lý Dư, không được cho chúng chạy ra khỏi sân, nếu không sẽ cho chúng một bài học nên thân.
“Đi chỗ khác chơi, tao còn phải luyện đan”, Ngô Bình nói.
Người linh chi và ngựa linh chi nhảy chân sáo ra khỏi phòng luyện đan. Trước khi đi còn quay ra lườm Ngô Bình một cái, cái đám này trông thế mà to gan ra phết.
Ngô Bình lấy ra chiếc lư thần Âm Dương rồi bắt đầu luyện Âm Dương Thông Minh Đan. Luyện loại đan dược này với anh không khó, có điều loại dược liệu sử dụng khá đặc biệt. Cũng may là anh tích trữ không ít dược liệu nên mới có để dùng.
Nửa tiếng sau, ba viên đan ra lò. Hiện giờ anh là Võ quân, sau khi ngưng tụ được Pháp Bàn thì khả năng kiểm soát sức mạnh của anh đã lên tầm cao mới, trình độ luyện đan cũng lên như diều gặp gió. Lô đan dược vừa luyện xong đều là đan dược vương phẩm!
“Không tồi, cuối cùng đã luyện ra được đan dược vương phẩm”, anh mỉm cười, cho mấy viên đan vào chiếc lọ nhỏ rồi đưa cho Đông Hoàng.
Đông Hoàng nhìn mấy viên đan mà mắt sáng rỡ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Ngô Bình: “Người yêu cầu đổi đan dược đó chắc không nói là yêu cầu đan nhất phẩm phải không? Vậy có lẽ chỉ cần đan tam phẩm là đạt yêu cầu”.
Đông Hoàng lập tức hiểu ý, gật đầu như bổ củi. Gì chứ mặc cả là nghề của Đông Hoàng.
Sau khi Đông Hoàng đi khỏi đó, Ngô Bình tiếp tục luyện tiếp đan dược lần trước. Những loại đan dược này đã bị oxy hoá, cần phải luyện lại.
Luyện hơn năm mươi bình thuốc rất tốn thời gian nên Ngô Bình bận rộn suốt ba ngày trời.
Hôm nay, Ngô Bình mới có chút thời gian ngồi bên cạnh ao câu cá. Lý Dư thì nằm trên bụi cỏ gần đó sưởi nắng. Đột nhiên, một con cá dài chừng hai mét nhảy lên khỏi mặt nước, xoay một vòng rất đẹp trên không trung rồi lại rơi xuống nước.
Ngô Bình trợn tròn mắt bởi anh cảm thấy con cá này trông rất quen.
Khi con cá nhảy lên khỏi mặt nước, anh mới nhớ ra đây chính là con cá vua anh từng câu được ở vịnh Bạch Long. Con cá này thuộc dòng cá chình hoa, đầu nó có xương nhọn, vô cùng hung hãn. Con cá này từng là bá chủ sông Bạch Long.
Hồi trước khi bắt được nó, Ngô Bình quyết định thả đi vì một con cá to được như vậy rất hiếm.
Con cá chình hoa lại nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn Ngô Bình không chớp mắt. Giờ khả năng suy nghĩ của nó đã không thua gì đứa trẻ mười mấy tuổi nên đương nhiên có nhận ra Ngô Bình.
Nó rất cảm kích anh nên như thể đến để cảm ơn.
Ngô Bình cười nói: “Cá vua, mày không sợ chết hay sao? Tao đang câu cá mà mày dám chạy đến đây. Không sợ tao ăn mày hả?”
Cá vua bơi đến trước mặt anh, để lộ cái đầu trên mặt nước rồi liên tục gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Sông Bạch Long cách đây mấy trăm cây số, mày không ở đó xưng vương xưng bá mà lại chạy đến đây làm gì?”
Lý Dư lên tiếng: “Chủ nhân, giờ tôi mới là bá chủ của dòng sông, sông Bạch Long này chỉ là một nhánh nhỏ. Tên nhóc này tương đương với quan viên bên dưới, hôm nay tới bái kiến tôi”.
Ngô Bình đáp: “Ồ, nói như vậy là giờ ngươi cai quản cả dòng sông?”
Lý Dư: “Cũng có thể nói vậy. Ít nhất thì thủy tộc ở sông ngòi kênh rạch đoạn tỉnh K, Giang Nam đến tận cửa biển đều đã chịu quy thuận tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Được lắm được lắm, đúng là đáng cơm gạo nuôi ngươi”.