Chương 2211

Anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày đưa cho tao cái này làm gì? Muốn nhờ tao luyện đan giúp hả?”

Đông Hoàng gật đầu lia lịa, sau đó nhìn Ngô Bình với vẻ mặt đầy mong chờ.

Ngô Bình cười lạnh: “Đan dược này là người khác muốn đổi cho mày chứ gì? Mày không có nên tới đây đòi tao làm khổ sai cho mày hả?”

Đông Hoàng giận dữ sủa gâu gâu, nhe cả nanh ra như thể đang mắng Ngô Bình đúng là cái đồ hẹp hòi.

Ngô Bình cười hi hi, xoa đầu Đông Hoàng rồi nói: “Đông Hoàng, người đó dùng cái gì để đổi vậy? Cho tao xem tý nào”.

Đông Hoàng lập tức lắc đầu.

Ngô Bình vờ thở dài não nề: “Không cho xem sao? Vậy bỏ đi, mấy ngày nay tao ăn no quá làm không nổi đâu. Đợi bụng tao hết đau rồi luyện đan giúp mày nhé”.

Đông Hoàng rất bất lực, biết nếu mình không mang món đồ kia ra thì Ngô Bình chắc chắn sẽ không luyện đan cho. Không còn cách nào khác, nó đành đi về ổ, ngoạm lấy một xâu tiền đi tới chỗ Ngô Bình.

Trên loại tiền này có tiên văn, không thuộc bất kỳ triều đại nào từng được biết. Ngô Bình tò mò hỏi Đông Hoàng: “Tiền gì đây?”

Đông Hoàng đảo mắt khinh bỉ thay câu trả lời.

Ngô Bình quan sát kỹ hơn thì phát hiện trên tiền này có sức mạnh của tín ngưỡng. Điều đó khiến anh lập tức nghĩ tới một loại tiền – tiền hương hoả.

Tiền hương hoả là loại tiền được dùng để cúng bái thần linh, cần dùng thủ pháp đặc biệt để rèn nên. Thần linh được cúng tế lễ bái qua nhiều năm tháng khiến tiền hương hoả này có được sức mạnh hương hoả.

Tiền hương hoả thông thường chỉ có thể hình thành sau một triệu lần thành tâm lễ bái nên vô cùng quý giá, có thể nói là giá trị cực lớn. Được người đời đến lễ bái không khó, nhưng thực sự thành tâm lễ bái thì khó vô cùng. Dù gì, thứ phức tạp nhất trên đời là lòng người.

Ngô Bình đếm qua, có bốn mươi lăm đồng tiền hương hoả, đây quả là thứ đồ tốt! Tiền này có thể dùng để trấn tà, phá trận pháp, bày trận pháp và rất nhiều công dụng khác. Phàm là người tu hành thì đều rất muốn có loại tiền này.

Ngô Bình cười nói: “Đông Hoàng, ở đây có bốn mươi lăm đồng tiền hương hoả. Nếu mày cho tao bốn mươi đồng thì tao luyện đan cho!”

Đông Hoàng “gâu” một tiếng. Quá đáng! Có bốn mươi lăm đồng mà chỉ để lại cho nó năm đồng nên Đông Hoàng giận dữ là đương nhiên.

Ngô Bình bị Đông Hoàng đuổi chạy quanh sân, anh la lên: “Cho mày mười đồng được chưa?”

“Gâu!”, Đông Hoàng tiếp tục đuổi cắn Ngô Bình.

Chạy mấy vòng sân xong, Ngô Bình đành phải thoả hiệp sẽ cho Đông Hoàng hai mươi lăm đồng.

Nhìn cái quần đã bị Đông Hoàng cắn rách bươm, Ngô Bình đành phải đi thay quần khác rồi đi vào phòng luyện đan.

Lúc xây nhà mới, Ngô Bình đã đặc biệt xây riêng một phòng luyện đan. Phòng luyện đan này có ba tầng dưới đất, hai tầng trên mặt đất. Trong đó tầng thứ ba dưới đất là nhà kho, tầng thứ hai là phòng luyện đan.

Ở đây vô cùng yên tĩnh. Khi tới phòng luyện đan, Ngô Bình thấy người linh chi và ngựa linh chi đang nhảy nhót ở bên trong. Nhìn thấy Ngô Bình, bọn chúng không hề sợ hãi mà còn nhảy lên vai anh.

Người linh chi và ngựa linh chi này được trồng ở vườn thuốc đằng trước phòng luyện đan, lúc rảnh rỗi chúng sẽ đi tìm cây hoè và đào tiên chơi. Giờ chúng cũng không sợ Lý Dư nữa, thi thoảng còn chạy xuống nước chơi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play