Chương 1814
Ngô Bình chớp mắt đáp: “Vậy em cứ làm tạm vài hôm xem thế nào đã nhỉ?”
Diệp Thiên Tông: “Cứ nghe lời anh làm cho tốt, chắc chắn không lỗ đâu!”
Lúc này đã gần chín giờ sáng, thánh tổ Thanh Môn hẹn anh mười giờ gặp mặt ở Đường Lâu nên Ngô Bình và Diệp Thiên Tông đi thẳng tới Đường Lâu.
Ngô Bình có ba mươi phần trăm cổ phần ở Đường Lâu, anh chính là ông chủ ở đây. Cho nên anh vừa tới, mấy vị quản lý đều thi nhau ra đón.
“Cậu chủ Ngô!”
Ngô Bình: “Tôi tới gặp một người, mọi người không cần theo tôi”.
“Vâng”
Vẫn chưa tới mười giờ, Ngô Bình liền sai người chọn cho anh một phòng rồi gọi Diệp Thần tới.
Diệp Thần là thiên tài võ học, căn cốt còn hơn Tạ Phi cho nên Ngô Bình muốn thu nhận học trò này để truyền lại một số kungfu.
Hôm nay gặp lại Diệp Thần, Ngô Bình không khỏi kinh ngạc phát hiện cậu nhóc này đã luyện được Khí thành sức mạnh, hơn nữa cái gốc căn bản rất chắc! Phải biết rằng, trước đó anh mới truyền cho Diệp Thần một bộ phương pháp đứng tấn mà thôi!
“Chủ nhân”, Diệp Thần cung kính chào hỏi. Khí tức của cậu ấy đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Ngô Bình cười đáp: “Được lắm, quả nhiên tôi đã không nhìn lầm cậu. Để tôi truyền thêm cho cậu một bộ phương pháp hít thở, một bộ Đoàn Thể Thuật. Cậu phải chăm chỉ tập luyện nhé!”
“Vâng!”, Diệp Thần cúi người cảm ơn anh.
Diệp Thần học rất nhanh, Ngô Bình dạy vài lần là cậu ấy đã thuộc, chạy ra một góc tiếp tục tập luyện.
Thấy sắp đến giờ hẹn, Ngô Bình đi tới đại sảnh nơi anh hẹn gặp thánh tổ Thanh Môn.
Ngoài dự đoán của anh, trong đại sảnh chỉ có ba người. Trong đó có một người ngồi trên ghế còn hai người đứng đằng sau. Người đang ngồi đeo một chiếc mặt nạ bạc, dáng người dong dỏng cao, mặc Đường phục màu trắng.
Thấy Ngô Bình tới, người đang ngồi đứng dậy chắp tay: “Cậu chủ Ngô!”
Ngô Bình đáp lễ: “Anh chính là thánh tổ Thanh Môn?”
Đối phương đáp: “Thanh Môn Trình Thương Ngô”.
Ngô Bình đáp: “Mời Trình môn chủ ngồi”.
Hai bên ngồi xuống, Ngô Bình nói: “Trình môn chủ hẹn tôi ra đây không biết có gì chỉ dạy?”
Trình Thương Ngô cười đáp: “Cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn mà thôi”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Tôi thậm chí còn không biết Trình môn chủ mặt mũi ra sao nên kết bạn thì thôi bỏ qua đi”.
Trình Thương Ngô do dự một lát, sau đó đưa tay tháo mặt nạ xuống. Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy một gương mặt vô cùng anh tuấn, có lẽ cũng chỉ chừng ngoài hai mươi tuổi. Trình Thương Ngô rõ ràng là nam giới nhưng đường nét còn đẹp hơn cả nữ giới.
Thấy vẻ mặt sững sờ của Ngô Bình, Trình Thương Ngô đáp: “Bởi lẽ đó nên tôi mới muốn che giấu tướng mạo của mình, chỉ là không muốn khiến cậu chủ Ngô phân tâm”.
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi đáp: “Trình môn chủ nghĩ nhiều rồi, nam giới có dung mạo đẹp cũng không có gì sai cả”.
Trình Thương Ngô cười đáp: “Cậu chủ Ngô, tôi sẽ không vòng vo nữa, xin cho phép tôi nói thẳng. Cậu chủ Ngô trong lúc giận dữ đã huỷ đi cơ nghiệp gây dựng nhiều năm của Thanh Môn ở Viêm Long. Tôi tới gặp cậu chủ Ngô là muốn xin cậu nương tay”.