Chương 1780

Ngô Bình hiểu ngay, Tông Huy ý tứ rất rõ ràng rằng anh có thể mượn cơ hội này dạy dỗ sư đồ Viên Thâm!

Anh cười lạnh nói: “Như vậy là tốt nhất!”

Sau đó, Ngô Bình theo đại sư Tông Huy đến La Hán Đường.

La Hán Đường là một kiến trúc khổng lồ. Bên trong có phòng của các tăng ni, điện thờ Phật, sân vườn,… Tăng ni ở đây lên tới hàng trăm người.

Lúc này, La Hán Đường đang tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Mấy vị trưởng lão cau chặt mày lại, thi nhau thở ngắn than dài. Sắp phải đấu với hoà thượng Đông Doanh mà lại không chọn được nhân tài nào nên cơm nên cháo!

Mấy chục năm nay, chùa Đại Thiền không có kỳ tài võ học.

Tông Huy và Ngô Bình đi vào đại điện. Đại sư Tông Huy giới thiệu: “Các vị trưởng lão, vị này là đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ. Tên hiệu của cậu ấy là Tịch Minh!”

Các tăng ni ở đó đều ngạc nhiên, sư tổ Quảng Tuệ có một đệ tử sao? Phải biết rằng Quảng Tuệ là một trong ba vị sư tổ của chùa Đại Thiền, địa vị cực kỳ cao. Bởi lẽ đó, địa vị đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ đương nhiên cũng rất cao!

Tịch Minh? Ngô Bình cũng không ghét cái tên này. Dù gì cũng là tên dùng một lần nên gọi là gì mà chẳng được.

Trong số các vị trưởng lão có một nhà sư rất cao to, chính là Viên Thâm – người lần trước định giết Ngô Bình. Viên Thâm nhìn thấy Ngô Bình thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, nói: “Các vị trưởng lão, kẻ này tên Ngô Bình, chính là hung thủ giết chết Trịnh Luân và Vương Trung!”

Đại sư Tông Huy: “Viên Thâm sư thúc, hiện giờ đây là đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ. Sư thúc cũng phải gọi Tịch Minh một tiếng ‘sư thúc’ mới phải!”

Viên Thâm nổi trận lôi đình: “Bảo tôi gọi hắn ta là sư thúc? Trừ phi giết tôi đi!”

Ngô Bình đi về phía Viên Thâm. Viên Thâm này khá mạnh, là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương.

Hai người họ nhìn nhau mà mắt như toé lửa. Trong mắt Viên Thâm đầy vẻ giễu cợt nói: “Chùa Đại Thiền không hoan nghênh kẻ giết người!”

“Bốp!”

Đột nhiên, Ngô Bình thẳng tay tát bốp vào mặt Viên Thâm. Dù Viên Thâm là trưởng lão của La Hán Đường, tu vi cao thâm nhưng lại không né được phát tát vừa rồi. Ông ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận, gầm lên một tiếng rồi lập tức thi triển tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền, lao thẳng về phía Ngô Bình.

Ngô Bình học được chân truyền trên Vô Tự Ngọc Bích. Chiêu thức mà Viên Thâm thi triển đối với anh chỉ là trò trẻ con. Anh phất tay một cái đã hoá giải được chiêu thức này, lại còn kịp bồi thêm cho Viên Thâm một chưởng vào sau thắt lưng.

Viên Thâm như bị điện giật, cơ thể cứng ngắc không thể cử động.

Ngô Bình bồi thêm ba phát tát nữa, mạnh đến nỗi khiến Viên Thâm quay vòng vòng, sau đó ngã phịch xuống đất. Viên Thâm mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Ngô Bình nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Kiều là bạn tôi. Hôm đó đệ tử của ông là Âu Dương Thánh Hoàng bắt cô ấy. Người làm sư phụ như ông không thể tránh tội. Bốn cái tát này coi như vị sư thúc này dạy dỗ ông! Ông có phục hay không?”

Viên Thâm lúc này đã hoàn hồn trở lại, gầm lên: “Không phục!”

Ngô Bình cười lạnh: “Không phục? Được thôi! Đứng lên đi, chúng ta tỷ võ phân cao thấp. Nhưng lần này tôi sẽ không nương tay đâu!”

“Viên Thâm! Không được vô lễ với sư thúc!”, một vị cao tăng đứng ra, vị này tuổi cao hơn Viên Thâm.

Nhìn thấy vị cao tăng này, Viên Thâm không dám nhiều lời, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vị cao tăng kia chắp tay nói: “Viên Tâm của La Hán Đường tham kiến sư thúc”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play