Chương 1779
Tông Huy: “Sư tổ Quảng Tuệ giờ đang đau đầu không biết phải phái vị hoà thượng nào đại diện cho nhà chùa. Nếu bốn vòng mà thua ba thì chùa Đại Thiền sẽ phải giao ra Vô Tự Ngọc Bích cho đám hoà thượng Đông Doanh kia mượn trong ba năm”.
Nói rồi, Tông Huy quan sát Ngô Bình một lượt rồi nói: “Ngô thần y, thần y từng tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, không biết có thể giúp cải trang thành hoà thượng của nhà chùa để giao đấu với Tomoyo được không?”
Ngô Bình nhìn đại sư Tông Huy rồi đáp: “Đại sư Tông Huy, đây là chuyện của chùa Đại Thiền. Người ngoài như tôi không tiện can dự vào mà?”
Tông Huy vội nói: “Nếu Ngô thần y giúp chúng tôi giành chiến thắng thì bảo vật thắng được sẽ giao hết cho thần y!”
Ngô Bình bắt đầu lung lay, ngọc Thiên Tâm đó vô cùng có ích với anh. Bước tiếp theo anh cần cảm nhận thiên tâm. Nếu có được viên ngọc này thì chắc chắn công sức bỏ ra để tu luyện sẽ giảm đi một nửa!
Anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được rồi, nghĩ đến việc giữ thể diện cho đại sư Quảng Tuệ và đại sư Tông Huy nên tôi sẽ giúp lần này”.
Tông Huy mừng rỡ nói: “Ngô thần y, vậy mời đi theo tôi!”
Ngô Bình liền theo Tông Huy đi tới một thiền viện. Sân của thiền viện này đã được cải tạo thành một cánh đồng, bên trên trồng hẹ, mầm tỏi, bầu sáp và các loại cây trồng khác. Trước cửa gian nhà ở có một cái ghế mây, một vị sư già nua quần áo rách rưới đang nằm trên ghế và nghe âm thanh phát ra từ một chiếc đài kiểu cũ được sản xuất cách đây mười mấy năm. Ông ấy khẽ đung đưa chiếc ghế rồi ngâm nga theo mấy câu tuồng.
Tông Huy cười nói: “Lưu sư phụ, cạo đầu giúp Ngô thần y nhé”.
Hoà thượng đang nằm trên ghế mở mắt nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu ấy không phải hoà thượng”.
Tông Huy: “Đương nhiên không phải, nhưng cậu ấy có thể đóng giả hoà thượng”.
Hoà thượng già: “Người xuất gia không được nói dối”.
Tông Huy bất lực đáp: “Nhưng việc này vô cùng quan trọng. Lưu sư phụ, mau làm đi”.
Hoà thượng già cười đáp: “Đợi một chút”.
Ông ấy quay vào phòng lấy ra một con dao cạo rồi mài vào tảng đá trước cổng vài lần. Ông ấy nói: “Chàng trai, nào, ngồi xuống”.
Ngô Bình vô cùng tiếc rẻ mái tóc của mình. Anh mà cạo trọc thì chắc chắn sẽ rất xấu.
Nhưng đã quyết định giúp chùa Đại Thiền thì cũng không thể không làm. Anh đành ngồi xuống trước mặt hoà thượng già. Hoà thượng già cầm con dao cạo lia thoăn thoắt mấy đường, tóc của Ngô Bình thi nhau rơi xuống đất.
Không tới nửa phút sau, đầu anh đã nhẵn bóng. Tông Huy lấy ra ba cây hương đang cháy dở, giúp Ngô Bình tạo ra ba vết sẹo nông trên đầu, đây là tấn hương của nhà sư.
Sau đó, Tông Huy lại gọi người mang tới một bộ đồ tăng ni màu xám trắng rồi bảo Ngô Bình mặc vào. Cứ như vậy, Ngô Bình đã biến thành một nhà sư của chùa Đại Thiền.
Tông Huy cười nói: “Đến lúc đó, chúng tôi sẽ giới thiệu cậu là đệ tử của sư tổ Quảng Tuệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế nào cũng được, giờ tôi phải đi đâu?”
Tông Huy: “Ngô thần y, hiện giờ cậu tạm thời là nhà sư của chùa Đại Thiền. Lần này La Hán Đường phụ trách ứng phó với đoàn hoà thượng Đông Doanh kia nên cậu hãy tới La Hán Đường báo danh, tạm thời làm võ tăng ở đó”.
Nói đến đây, ông ấy cười nói: “Tôi biết trong lòng cậu có oán niệm. Lát nữa đến La Hán Đường, cậu có thể lựa chọn thách đấu bất cứ cao thủ nào ở đó. Dù gì nếu muốn giao lưu võ thuật với hoà thượng Đông Doanh thì trước tiên phải khiến các hoà thượng trong La Hán Đường phục đã”.