Chương 1631
Đạo sĩ ngồi trên núi tuyết ném vỡ chén rượu rồi mắng: “Thằng này giỏi, cứu được cả người chết sống lại”.
Hoà thượng cười nói: “Ông với cậu ta định trước là phải dính lấy nhau rồi, hà tất phải làm thế?”
Đạo sĩ cười lạnh: “Tên này rắc rối lắm, ai dính phải nó là xui ngay”.
Nói rồi, ông ta lại bấm tay niệm thần chú.
Ngô Bình đưa Hồ Kiến Quốc lên phòng khách sạn, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện với các bạn học. Nhưng anh vừa nhồi xuống thì quản lý lại tới báo: “Vị tiên sinh kia nhảy lầu rồi ạ”.
Hả? Nhảy lầu?
Ngô Bình lao ra ngoài đường ngay, quả nhiên anh đã nhìn thấy Hồ Kiến Quốc nằm trong vũng máu. Theo nhân chứng kể lại thì ông ấy đã nhảy từ trên cao xuống.
Ngô Bình ngẩn người, mẹ kiếp! Ông này điên rồi hay gì! Anh vừa cứu ông ấy khỏi cửa môn qua mà ông ấy lại tự sát?
Ngô Bình nhăn mặt nói: “Thầy không chết được đâu!”
Anh gọi Đạo Diệp, ngay lập tức có một luồng tiên lực chui vào người Hồ Kiến Quốc. Ngay sau đó, Hồ Kiến Quốc đang bị thương nặng đã mở mắt ra, Ngô Bình thi triển y thuật để nối xương và trị thương cho ông ấy.
Sau khi tỉnh lại, Hồ Kiến Quốc nhìn Ngô Bình với vẻ mặt phức tạp như uất hận lắm.
Ngô Bình hỏi: “Thầy ơi, sao thầy lại làm thế?”
Hồ Kiến Quốc quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Ngô Bình lắc đầu, lại đỡ ông ấy về phòng khách sạn. Lần này, Hồ Kiến Quốc bị thương rất nặng nên cần phải nghỉ ngơi vài ngày,
Hoà thượng trên núi tuyết cười phá lên, vừa cười vừa vỗ tay đôm đốp.
Đạo sĩ cau có nói: “Tên này hại tôi thật rồi!”
Hoà thượng nói: “Ông là Chân Tiên mà lại bị một người phạm đùa bỡn, thú vị quá!”
Đạo sĩ hừ nói: “Đành tạm tha cho hoá thân kia vậy”.
Lần này, Ngô Bình không dám rời Hồ Kiến Quốc nửa bước, vì sợ ông ấy lại làm ẩu. Buổi họp sinh viên cũ vấn tiếp tục, Đào Như Tuyết đã chạy đến đây cùng anh.
Hồ Kiến Quốc nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện với ai.
Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, buổi họp sinh viên cũ sẽ có hoạt động gì vào ngày mai?”
Đào Như Tuyết: “Sang mai sẽ đến nhà thờ Hồi giáo, buổi trưa thì ăn món địa phương, chiều ra bãi biển, tối thì hoạt động tự do”.
Ngô Bình: “Anh ở lại với thầy hiệu trưởng rồi nên em cứ đi chơi đi”.
Đào Như Tuyết: “Em làm gì có thời gian, mai là phải về rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sao không ở lại chơi mấy ngày?”
Đào Như Tuyết thở dài: “Em bận lắm, làm gì có thời gian”.
Ngô Bình hỏi: “Tập đoàn Miêu Dược không còn gặp vấn đề về tài chính nữa rồi, em còn bận gì nữa?”
Đào Như Tuyết: “Bọn em là công ty thị trường, vì đã thế chấp cổ phần cho ngân hàng nên áp lực công nợ ghê lắm. Quý một năm nay, em phải kéo giá trị doanh nghiệp lên, không sẽ bị ngân hàng mang ra bán đấu giá mất”.