Chương 1630
Hồ Kiến Quốc rất hài lòng: “Ăn đúng chuẩn vị đấy”.
Ngô Bình mở rượu rồi rót cho Hồ Kiến Quốc, sau đó mới rót cho mình và Đào Như Tuyết, những người còn lại thì được nhân viên phục vụ rót rượu.
Hương rượu bay xa, khiến Mã Thiên Vũ ngồi ở bàn bên không ngồi yên được nữa, hắn chạy tới nhìn chai rượu rồi ngạc nhiên nói: “Trời, Mao Đài năm sao ư? Cậu Ngô, cậu mang tới à?”
Ngô Bình: “Của nhà tôi, anh uống không? Có nhiều lắm, anh cầm lấy hai chai này”.
Mã Thiên Vũ cười nói: “Vậy tôi xin nhé”, hắn cầm hai chai rồi quay về bàn mình.
Uống được một lúc, Hồ Kiến Quốc nói: “Oa, lâu lắm rồi không được uống rượu ngon thế này”.
Ngô Bình: “Thầy ơi, nếu thầy thích thì mỗi năm em lại tặng thầy vài thùng”.
Hồ Kiến Quốc xua tay: “Thôi, thầy sợ uống quen miệng rượu ngon rồi sau không uống được loại thường nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Có sao đâu ạ, sau này cứ để em lo rượu cho thầy”.
Cùng lúc đó, có một đạo sĩ trung tuổi đang ngồi uống rượu với một hoà thượng trung tuổi trên một ngọn núi tuyết ở biên giới Viêm Long.
Đạo sĩ có tương mạo cao quý, lưng đeo trường trường, còn hoà thượng kia thì rất xấu, mặt rỗ, đầu toàn mụn nhọt, quần áo cũng rách nát, trông hai người hoàn toàn đối lập với nhau.
Hai người ngồi uống một lát thì đạo sĩ chợt nói: “Tên đó nịnh bợ tôi như vậy, lẽ nào biết nguồn gốc của đạo gia rồi?”
Hoà thượng đáp: “Thuần Dương, tôi đã khuyên ông rồi, đừng để hoá thân của ông chạy lung tung, giờ bị người ta phát hiện rồi đấy”.
Đạo sĩ hừ nói: “Giác Viễn, ông thì hiểu gì về đạo gia của chúng tôi hả! Nếu sư gia mà theo Phật giáo của các ông thì giờ là bồ tát rồi”.
Hoà thượng: “Thế à? Giờ ông bị người ta phát hiện rồi, chắc có nhiều nhân quả lắm nhỉ?”
Đạo sĩ bỏ chén rượu xuống rồi nói: “Không được, tên này chẳng lương thiện gì, tôi phải cắt nhân quả với nó”.
Dứt lời, tay ông ta kết ấn.
Cùng lúc đó, Hồ Kiến Quốc đang uống rượu chợt biến sắc mặt rồi ngã ngửa.
Ngô Bình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông ấy, sau đó quan sát thì thấy Hồ Kiến Quốc bị xuất huyết não, anh rất ngạc nhiên, vì trước đó anh thấy thầy hiệu trưởng không hề có bệnh về não.
Mọi người xung quanh hoảng hốt, có người gọi xe cứu thương, có người định tới sơ cứu, nhưng đều bị Ngô Bình cản lại.
Anh đỡ Hồ Kiến Quốc sang một phòng khác yên tĩnh hơn rồi bắt đầu cứu chữa. Đầu tiên, anh rách vết tụ máu để máu chảy ra ngoài, sau đó nhờ Tiểu Thần đang ngủ trong người Đào Như Tuyết ra giúp một tay.
Tiểu Thần nhanh chóng chữa trị vết thương cho Hồ Kiến Quốc, Ngô Bình lại lấy ít bột linh châu ra đồi hoà vào nước cho ông ấy uống. Cùng lúc đó, anh thi triển châm pháp để kích thích tiềm năng sống cho ông ấy.
Một lúc sau, Hồ Kiến Quốc dần tỉnh lại, ông ấy thở dài một hơi rồi mở mắt nói: “Là em cứu thầy à?”
Giọng nói của ông ấy rất có uy, như đã hoàn toàn khác trước.
Ngô Bình lau mồ hôi đáp: “Thầy ơi, thầy ổn rồi chứ ạ?”
Hồ Kiến Quốc nhìn thẳng một lúc mới đáo: “Đi, chúng ta đi uống rượu”.
Ngô Bình nói: “Thôi, em đã đặt một phòng ở khách sạn này rồi, thầy nghỉ ngơi đi ạ”.
Hồ Kiến Quốc gật đầu đồng ý, Ngô Bình đã đặt một phòng sang trọng rồi đỡ Hồ Kiến Quốc đến đó.