Chương 1600

Ngô Bình: “Cảm ơn mọi người! Tôi vẫn chưa biết mọi người, Mông Trạch, ông hãy giới thiệu cho tôi đi”.

Mông Trạch lập tức giới thiệu các nhân vật quan trọng cho Ngô Bình, chủ yếu đều là các trưởng lão, đường chủ và các thành viên trọng yếu.

Sau khi làm quen với hơn 30 người xong, Ngô Bình nói: “Thưa mọi người, tôi mới đến nên sau này mong mọi người hãy ủng hộ!”

Lập tức có một người đàn ông trung niên quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ là Bảo Đại Sơn, tham kiến giáo chủ”.

Người bắt Hoàng Tương rút một phần lợi nhuận ra nộp cho Hắc Thiên Giáo chính là Bảo Đại Sơn, ngoài ra ông ta còn là bố vợ của con trai thứ tư của Quách Nguyên Tượng, là thông gia của nhà họ Quách.

Xem ra, Bảo Đại Sơn đã bị Mông Trạch quở trách nên mới lễ phép với Ngô Bình thế này.

Ngô Bình: “Nhà họ Quách xong đời rồi, ông có biết không?”

Bảo Đại Sơn: “Giáo chủ, nhà họ Quách gieo gió gặt bão, đáng đời!”

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Nghe nói ông định bắt nhà họ Lý giao nộp lợi ích hả?”

Bảo Đại Sơn cười nói: “Đó là trước kia thôi ạ, nếu nhà họ Lý có quen biết với giáo chủ thì đương nhiên tôi sẽ không làm vậy nữa. À, chúng tôi cũng sẽ giúp nhà họ giải quyết các vấn đề rắc rối”.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”

Sau màn chào hỏi xã giao, Ngô Bình được mời vào điện Hắc Thiên. Đây là một cung điện rất lớn, chỉ khi diễn ra các hoạt động quan trọng mới được vào. Ở đây có 20 cái cột to đùng, cao khoảng 30 mét, cửa cung điện được đúc bằng đồng đỏ, nặng kinh khủng, phải có năm người hợp sức mới mở ra được.

Trong cung điện rất u ám, không gian chứa đầy vẻ kỳ quái, như kiểu mùi thịt thối hoà cùng mùi nước hoa nên Ngô Bình thấy rất khó chịu.

Bảo Đại Sơn đi sau anh rồi nhỏ giọng nói: “Giáo chủ, ở đây có một đại tế ti, tôi đã nói chuyện với ông ta rồi. Ông ta cũng chấp nhận thân phận của người, nhưng người này có tính tình quái gở, hay ăn nói khó nghe nên mong giáo chủ bỏ qua”.

Ngô Bình: “Không sao, cứ làm theo lệ thôi”.

Sàn cung điện là mặt đá được vẽ hình ảnh của các vị thần thánh kỳ quái, nóc cung điện treo đèn, trên mỗi một ngọn đèn đều cháy 20 ngọn lửa.

Ngô Bình vừa bước vào trong đã thấy có một ông lão già nua đang đứng bên trên. Lưng ông lão gần như gập thành 90 độ, mặt cúi sát đất, phải cố ngẩng cao đầu thì mới nhìn thấy mặt.

Ông lão mặc áo bào màu xám, tóc bạc phơ, mắt đục, bên mắt trái bị mù, hình như bị ai móc mắt.

Ông lão vừa mở miệng đã phát ra giọng nói như tiếng kim loại ma sát với nhau, khiến người nghe rất nhức tai.

“Tham kiến giáo chủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông là đại tế ti à”.

Ông lão: “Vâng, tôi tên A Minh”.

Ông lão nói tiếng Viêm Long, nhưng giọng nói rất lạ, như kiểu đã lâu không cất tiếng nói.

Mông Trạch: “Đại tế ti, hôm nay giáo chủ sẽ tổ chức buổi họp ở đại điện”.

A Minh: “Tôi hoan nghênh giáo chủ mà các người chọn, nhưng theo quy định của giáo phái, nếu giáo chủ chưa được Hắc Thiên Thần công nhận thì không được ngồi vào bảo toạ của giáo chủ”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn thấy ở sau lưng ông lão có một bảo toạ màu vàng nạm bảo thạch, anh đoán phải dùng đến năm tấn vàng mới làm ra được cái ghế ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play