Chương 1461
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, mai là giao thừa rồi. Em ở lại đón Tết cùng bọn anh nhé?”
Đường Băng Vân cũng đang muốn như vậy nên cười đáp: “Được, đón Tết ở Đường Môn chán lắm. Sau này em sẽ đón Tết ở nhà anh”.
Ngô Bình cười đáp: “Được!”
Buổi chiều, Ngô Bình và Đường Băng Vân đi dạo ở ven Đông Hồ. Mỗi khi Tết đến, ở trên hồ sẽ có thuyền hát kịch. Năm nay cũng không ngoại lệ.
Thuyền hát kịch là do đoàn kịch bố trí sân khấu trên một chiếc thuyền lớn, cố định trong lòng hồ. Sân khấu sẽ quay về phía bờ hồ, bà con xung quanh sẽ cầm ghế ra bờ hồ ngồi xem kịch.
Thường thì đoàn kịch này sẽ do chính quyền địa phương mời tới. Lúc này, một chiếc thuyền lớn đã đỗ khá sát bờ hồ, diễn viên cũng đang chuẩn bị lên sân khấu.
Giữa chiếc thuyền và bờ hồ được nối với nhau bằng một tấm gỗ lớn, giúp mọi người đi lại được giữa thuyền và bờ.
Lúc này có không ít trẻ con chơi xung quanh đó. Có mấy đứa nghịch ngợm còn chạy hẳn lên thuyền chơi nhưng bị nhân viên trên thuyền đuổi xuống.
Ngô Bình cười nói: “Băng Vân, tối chúng ta đi xem kịch nhé”.
Đường Băng Vân không thích xem kịch. Nhưng Ngô Bình đã muốn đi thì đương nhiên cô sẽ đi cùng.
Đúng lúc đó, cách đó vài chục mét có tiếng kêu thảm thiết. Một người mẹ trẻ như thể phát điên, muốn nhảy xuống hồ nhưng bị những người khác cản lại.
Có người hét lớn: “Có người ngã xuống hồ rồi, cứu với!”
Ngô Bình không nói hai lời, lập tức chạy về phía đó. Anh vừa chạy vừa cởi áo khoác ngoài. Đường Băng Vân thì chạy theo sau nhặt đồ giúp anh.
Khi Ngô Bình chạy tới chỗ người bị nạn thì trên người chỉ còn độc một chiếc quần cộc. Anh không suy nghĩ nhiều, nhảy ngay xuống dòng nước lạnh ngắt.
Hôm nay trời khá rét, chỉ có hai ba độ. Lúc này có một cậu bé chừng bốn năm tuổi đang vùng vẫy, đã uống không ít nước và sắp chìm xuống đến nơi.
Ngô Bình chân đạp nước, hai tay nâng cậu bé khỏi mặt nước mấy mét. Đường Băng Vân lúc này cũng chạy tới nơi, vội vã đón lấy cậu bé.
Những người qua đường đều vỗ tay hoan hô sự dũng cảm và sức mạnh của Ngô Bình.
Cậu bé kia không sao, có điều vẫn còn rất sợ hãi. Mẹ cậu bé vội vã cởi áo khoác khoác cho cậu rồi ôm lấy cậu bé thật chặt.
Ngô Bình đang định lên bờ thì đột nhiên nhìn thấy ở phía không xa có một con cá chép đỏ dài khoảng hơn hai mét đang nhìn về phía anh.
Thấy Ngô Bình đã phát hiện ra mình, con cá này lập tức lặn sâu xuống lòng hồ.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Ở Đông Hồ này lại có con cá lớn như vậy sao? Ngô Bình ra hiệu với Đường Băng Vân, sau đó lại lặn sâu xuống lòng hồ.
Đường Băng Vân cũng đã nhìn thấy con cá chép đỏ, cô biết Ngô Bình có hứng thú tìm hiểu con cá này nên vội vã nói: “Anh cẩn thận đấy!”
Khi anh lặn xuống nước, con cá chép đã bơi xa khoảng mười mấy mét. Ngô Bình rẽ nước đuổi theo.