Chương 1460
Ngô Bình cười đáp: “Được, vậy giá cả do em quyết định”.
Sau đó anh lấy ra một khối tinh thạch linh hồn rất to, dùng kiếm Hắc Long cắt ra một khối nhỏ cỡ ngón tay cái từ đó. Bàn tay anh nhanh thoăn thoắt đẽo gọt, bụi tinh thạch rơi xuống rồi chẳng mấy chốc đã làm xong một mặt dây chuyền nhỏ hình chiếc lá.
Tiếp đó, anh lấy trong một chiếc hộp châu báu ra một sợi dây chuyền, xỏ chiếc mặt dây chuyền kia vào rồi đích thân đeo lên cổ Băng Vân.
Chiếc mặt dây chuyền tiếp xúc với da, hồn lực đi vào cơ thể khiến Đường Băng Vân cảm thấy rất thoải mái.
Đường Băng Vân tròn mắt, nói: “Chồng à, khối tinh thạch này lớn quá”.
Ngô Bình kể lại với cô chuyện mình đi tới đầm Quỷ Khiếu rồi nói: “Vận may của anh không tệ nên đã tìm thấy khối tinh thạch lớn này”.
Hai người đang nói chuyện trong phòng thì ông Hoa bất thình lình lao vào, đậu trên vai Ngô Bình.
“Nhóc con, cậu luyện Hoàn Hồn Đan cho tôi chưa đấy?”
Ngô Bình cười đáp: “Lúc nào tôi luyện chẳng được”.
Ông Hoa mừng rỡ: “Vậy thì quá tốt rồi! Sau khi xong việc, tôi sẽ thưởng lớn”.
Ngô Bình: “Có điều muốn luyện Hoàn Hồn đan thì phải có cỏ Hoàn Hồn”.
Ông Hoa: “Tôi sớm đã chuẩn bị rồi”.
Nói rồi, ông Hoa bay ra ngoài. Khi quay lại, trong miệng ngậm một ít cỏ có màu xanh xám, bên trên có những đốm nhỏ.
Ngô Bình kinh ngạc: “Ông Hoa, ông lấy đâu ra cỏ Hoàn Hồn vậy?”
Đông Hoàng lúc này cũng ung dung đi vào, nhìn thấy nó, Ngô Bình liền hiểu ra vấn đề ngay. Cỏ Hoàn Hồn này là Đông Hoàng cho ông ấy.
Anh gật đầu nói: “Được rồi, ông đợi đó. Tôi lập tức đi luyện Hoàn Hồn Đan”.
Hoàn Hồn Đan này luyện cũng không quá khó, khó nhất là tìm được cỏ Hoàn Hồn. Giờ đã có cỏ rồi thì Ngô Bình có thể luyện ngay.
Bên ngoài phòng luyện đan, ông Hoa lo lắng bay qua bay lại. Đường Băng Vân nói: “Ông Hoa, thuật luyện đan của Ngô Bình rất lợi hại. Không cần lo lắng quá đâu”.
Ông Hoa thở dài đáp: “Có thành công hay không là phụ thuộc vào thời khắc này”.
Khoảng bốn mươi lăm phút sau, Ngô Bình đẩy cửa bước ra, trong tay cầm hai viên đan. Đó chính là Hoàn Hồn Đan.
Ông Hoa bay vút lên, cười khanh khách: “Quá tuyệt!”
Ngô Bình: “Ông Hoa, số may đấy, đan nhất phẩm nhé”.
Lúc này một ông cụ trông khá mập mạp đột nhiên xuất hiện. Ông ấy cúi người chào ông Hoa: “Lão gia”.
Ông Hoa: “Ông Kim, lấy đan dược đi, chúng ta về Địa Tiên Giới!”
Ông cụ kia cẩn thận thu lấy đan dược. Ông Hoa bay tới đậu trên vai Ngô Bình, nói: “Nhóc con, cảm ơn nhé!”
Ngô Bình: “Ông Hoa không cần khách sáo, chúc ông vạn sự thuận lợi”.
Ông Hoa: “Đợi khi tôi lấy lại được cơ thể sẽ quay về tìm cậu. Cáo từ!”
Ông Hoa bay vút lên, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Tu vi của ông ấy ít nhất phải là Địa Tiên cấp hai”.