Chương 1400
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, môn chủ đâu?”
Đường Băng Vân đáp: “Chồng, có kẻ địch tấn công Đường Môn, ông dẫn người đi đối phó rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lâu chưa?”
Đường Băng Vân: “Mọi người đi từ lúc tờ mờ sáng”.
Ngô Bình vội nói: “Dẫn anh đi”.
Cả đoàn người vội vàng trở lại Đường Môn, chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu trên không trung, một người trong số đó là Đường Thiên Tuyệt, người còn lại thì không rõ là ai.
Quan Trùng Sơn hừ lạnh một tiếng rồi bay vút lên cao, đứng cạnh Đường Thiên Tuyệt. Đối thủ của Đường Thiên Tuyệt hoảng hốt rồi nói: “Quan Trùng Sơn, ông chưa chết cơ à!”
Người đó biết Quan Trùng Sơn, nhưng Quan Trùng Sơn thì lại không biết nên hỏi: “Họ tên là gì?”
Đường Thiên Tuyệt nói: “Hộ pháp Tả, đó là tán tu của Thục Sơn, tên là Chu Sĩ Quần. Ông ta đã nhận một lô đệ tử rồi làm xằng làm bậy ở Thục, ngoài ra còn nhiều lần xung đột với chúng ta, lần này không biết tại sao dám đánh đến tận đây”.
Quan Trùng Sơn lạnh lùng nói: “Một là biến, hai là chết!”
Chu Sĩ Quần hừ nói: “Quan Trùng Sơn, ngày xưa ông là Võ thánh thiên hạ vô địch. Nhưng bây giờ, tôi và ông cùng ở cảnh giới Địa Tiên, tôi mà phải sợ ông à?”
Quan Trùng Sơn: “Không đi chứ gì! Vậy thì ở lại!”
Dứt lời, ông ấy lấy một cái búa ra rồi tấn công Chu Sĩ Quần.
Một nhát búa nện xuống người Chu Sĩ Quần, ông ta vội tránh sang một bên, nhưng đường búa ấy quá nhanh, hơn nữa còn chuyển hướng bất ngờ nên vẫn đập trúng người ông ta.
Chu Sĩ Quần cả kinh, vòng tay ôm người rồi hét lớn, không gian trước mặt ông ta như bị nén thành một tấm lá chắn.
Uỳnh!
Búa của Quan Trùng Sơn đập vào tấm lá chắn ấy làm nó nứt ra, sau đó tiếp tục đập vào người Chu Sĩ Quần, ông ta hét lên rồi ngã lùi lại.
Chu Sĩ Quần hộc máu rồi bay ra xa, loáng cái đã biến mất. Ở phía xa hơn cũng có không ít bóng người, xem ra chuyến này không chỉ có một thế lực tấn công Đường Môn.
Sự xuất hiện của Quan Trùng Sơn khiến các thế lực này phải sợ hãi rồi lủi đi hết.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ rồi chắp tay nói với Quan Trùng Sơn: “Hộ pháp Tả, may mà ông đến kịp thời”.
Quan Trùng Sơn: “Một lũ chuột cống thôi mà, kệ đi”.
Đường Thiên Tuyệt vội hỏi: “Ngô Bình, Canh Tổ sao rồi?”
Ngô Bình: “Canh Tổ vẫn thế, bọn cháu không chờ được thuốc nên ra ngoài trước”.
Đường Thiên Tuyệt thở dài nói: “Trong một đêm mà dược liệu đã bị mua hết sạch, ông vẫn đang nghĩ cách”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng lo, cháu đã ức chế bệnh cho Canh Tổ rồi, tạm thời không nguy hiểm gì nữa. Môn chủ, giờ cháu thấy hơi mệt, cháu về nghỉ trước đây ạ”.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ”.
Ngô Bình hỏi Quan Trùng Sơn: “Ông Quan, đến chỗ tôi uống trà nhé?”