Chương 1399
Hiện giờ, Quan Trùng Sơn đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Ngô Bình, ông ấy kinh nể hỏi: “Tiểu Ngô, viên đan dược ấy trông được đấy, cậu lấy đâu ra vậy?”
Ngô Bình không hề giấu giếm: “Là tôi tự luyện chế”.
Quan Trùng Sơn trợn tròn mắt: “Cậu còn biết luyện đan ư? Giỏi quá!”
Ngô Bình cười nói: “Hộ pháp Tả, tu vi của ông rất cao, lẽ nào từng là Võ Thánh?”
Quan Trùng Sơn gật đầu: “Tôi may mắn ăn được quả Ngộ Đạo nên lĩnh ngộ được Thánh tâm, vì vậy mới trở thành Võ Thánh, nhưng nhiều năm đã trôi qua, nhờ có chỉ dẫn của Canh Tổ mà tôi mới chỉ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên tầng thứ hai thôi, đúng là hổ thẹn”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng khiêm tốn, có thể tu luyện đến cảnh giới Thuần Dương là quá giỏi rồi”.
Ngày xưa, Triệu Vương Tôn cũng chỉ đột phá lên cảnh giới này thôi, Quan Trùng Sơn đã ở cảnh giới này khá lâu nên có thể đột phá lên bất cứ lúc nào.
Quan Trùng Sơn thở dài nói: “Tu luyện ra sao chỉ có người tu hành là rõ nhất”.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, kiến thức uyên bác của Ngô Bình khiến Quan Trùng Sơn vô cùng nể phục. Thậm chí anh còn chỉ dẫn cho ông ấy thêm về cách tu luyện, khiến ông ấy như được khai sáng.
Đến trưa thì Đường Thái Canh đã mở mắt ra.
Quan Trùng Sơn mừng rỡ rồi hỏi: “Canh Tổ, người thấy thế nào rồi ạ?”
Đường Thái Canh đáp: “Dù vẫn chưa khoẻ lại hoàn toàn, nhưng thực lực của tôi đã khôi phục nhiều rồi”.
Nói rồi, ông lão đứng dậy vái Ngô Bình, anh nhanh chóng đỡ ông lão dậy: “Canh Tổ chớ làm vậy, vãn bối không dám nhận”.
Đường Thái Canh nghiêm túc nói: “Cậu đã cứu tôi khỏi nỗi đau đớn dày vò, tôi sẽ nhớ mãi công ơn này! Tôi bái lạy cậu cũng là chuyện bình thường”.
Sau đó, ông lão nói tiếp: “Tiểu Ngô, cậu là Quan Tiên ra ngoài trước đi. Nếu có ai hỏi tôi đã khôi phục lại thực lực như cũ chưa thì cứ bảo chữa trị đã thất bại”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Canh Tổ làm vậy là sao ạ?”
Đường Thái Canh nói: “Đường Môn đã hoạt động rất lâu rồi nên không còn được như xưa nữa, tôi phải tìm hiểu lại về môn phái rồi mới có cái nhìn chính xác được. Hơn nữa, giờ Đường Thiên Tuyệt là môn chủ, cùng lắm tôi chỉ làm trợ thủ cho ông ấy thôi, chứ không thể cướp hào quang được”.
Đường Thái Canh có quyết định như vậy khiến Ngô Bình rất bất ngờ, anh cố ý hỏi: “Canh Tổ tự quản lý môn phải chẳng tốt hơn sao?”
Đường Thái Canh xua tay: “Tôi không có hứng thú với Đường Môn, so với quản lý môn phái thì tôi thích tự do tự tại hơn”.
Dứt lời, ông lão cười nói: “Tiểu Ngô, cậu có ơn với tôi nên tôi sẽ tặng cậu một thứ”.
Ông ấy lấy một chiếc túi bách bảo ra đưa cho Ngô Bình, anh nhận lây thì thấy có bảy lá bùa chú ở bên trong, tất cả đều là bùa Sát Sinh.
Đường Thái Canh nói: “Đây là bảy lá bùa mà tôi từng luyện chế, mỗi lá đều có bảy cấm chế trở lên, cậu tha hồ mà dùng”.
Ngô Bình mừng quýnh, anh biết sự lợi hại của loại bùa này, uy lực của nó đủ để giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba và đe doạ được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư! Loại bùa này rất khó luyện chế nên anh cảm ơn Đường Thái Canh ngay.
Ông lão nói: “Ừm, hai người ra ngoài trước đi”.
“Vâng”.
Ngô Bình và Quan Trùng Sơn đi ra ngoài, nhưng không thấy Đường Thiên Tuyệt đâu, mà chỉ có nhóm Đường Băng Vân.