Chương 1394
Ngô Bình: “Nó giúp kéo dài tuổi thọ, giúp em sống khoẻ mạnh không bệnh tật. Điều quan trọng nhất là trước năm 70 tuổi, gương mặt sẽ không bị lão hoá. Còn nữa, uống vào rồi thì da dẻ sẽ đẹp lắm đấy”.
Đường Băng Hiên suýt nữa hét lên: “Nhiều công dụng thế ạ! Thích quá, anh nhớ cho em nhé”.
Đường Băng Vân liếc Đường Băng Hiên một cái rồi hỏi Ngô Bình: “Có phần của em không đấy?”
Ngô Bình cười hì hì: “Có chứ, anh luyện chính cho em mà”.
Đường Băng Vân vui vẻ hỏi: “Luyện chế đan dược ấy có khó không anh?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không khó lắm, nhưng khó hơn luyện Long Hổ Luyện Hình Đan”.
Nói rồi, anh viết những thứ cần chuẩn bị rồi đưa cho Đường Băng Vân. Trong số các dược liệu cần dùng thì có một vị sâm là quý ra thì các vị thuốc khác đều dễ tìm.
Khoảng một tiếng sau, Đường Băng Vân đã mang đủ dược liệu về, tổng có 14 vị.
Ngô Bình cầm dược liệu rồi đi đến phòng luyện đan của Đường Thiên Hạc để mượn lò của ông ấy. Đường Thiên Hạc mong còn không được nên lập tức đứng bên cạnh học hỏi ngay.
Song, quá trình khống chế ngọn lừa thì ông ấy không thể học mót được, Ngô Bình không nói nên ông ấy chỉ biết xem thôi.
Thấy Ngô Bình lấy than Long ra, Đường Thiên Hạc chấn động nói: “Loại than chuyên dùng để luyện đan trong truyền thuyết đây ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừm, tên của nó là than Long”.
Ngô Bình làm nóng rồi rửa lò, sau đó bỏ dược liệu vào, thi thoảng anh lại vỗ vào cái lò một cái. Nửa tiếng sau, hai tay anh liên tục đánh vào lò để truyền linh lực Ất Mộc vào bên trong, giúp đan dược hoàn mỹ hơn.
Ngô Bình nhìn xuyên qua lò để quan sát tình hình của đan dược ở bên trong, có một luồng gió bao quanh đan dược, đan lực tập trung hết vào đó. Luồng gió nhỏ dần, cuối cùng biến thành trạng thái nửa dịch thể.
Ngô Bình cho lửa bé đi, anh điều chỉnh ở mức hợp lý nhất.
Ba phút sau, dan dịch đã kết lại, Ngô Bình thấy ổn rồi nên lại đập vào lò luyện, nắp lò bật ra, một tia sáng chiếu lên.
Lúc này, anh thò tay vào bê khối đan dược ra rồi chia nhỏ để vê viên, nhìn trông có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại là bước khó nhất.
Khi đan dược mới ra lò chỉ có rất ít thời gian để tối ưu tác dụng, nếu chậm trễ thì tác dụng của thuốc sẽ mất, còn sớm quá thì chưa thành phẩm, đan dược sẽ tan ra chứ không kết thành khối được.
Lấy đan dược ra rồi còn phải chia nhỏ, bước này cần đến niệm lực, nhãn lực và tay nghề chuyên nghiệp.
Sau đó, đã có bảy viên đan dược nằm trong tay Ngô Bình.
Thấy thế, Đường Băng Hiên vỗ tay hoan hô, còn Đường Thiên Hạc thì ngạc nhiên nói: “Quá lợi hại! Tiên sinh, đây là đan dược gì vậy?”
Ngô Bình: “Địa Nguyên Đan được luyện chế bằng địa chi”.
Anh lấy một viên đan dược đưa cho Đường Băng Hiên rồi nói: “Em uống rồi về phòng nghỉ đi”.
Đường Băng Hiên mừng rỡ, sau đó uống luôn rồi chạy về nhà.
Đường Thiên Hạc nhìn với vẻ thèm thuồng: “Đây chắc phải là đan dược nhị phẩm sư phụ nhỉ?”
Thật ra, ngay khi cầm đan dược, Ngô Bình đã biết nó là cấp nhất phẩm nhưng anh chẳng buồn giải thích: “Ừ, Đường Thiên Hạc, ông cần phải luyện đan nhiều vào để tăng thêm tay nghề”.