Chương 1393
Ngô Bình: “Quẻ cho hay nếu mình cứu Canh Tổ thì đại lợi cho Đường Môn, ai cũng được lợi ích, mà ông cũng không bị ảnh hưởng gì”.
Đường Thiên Tuyệt ngạc nhiên: “Ý của cháu là ông vẫn sẽ là môn chủ ư?”
Ngô Bình đáp: “Quẻ bảo thế ạ”.
Đường Thiên Tuyệt bật cười rồi nói: “Tiểu Ngô, cháu đúng là kỳ tài. Được, tối nay chúng ta sẽ đi gặp Canh Tổ”.
Ngô Bình nói: “Ông ơi, ông không phát hiện là em thứ ba của ông không muốn chúng ta cứu Canh Tổ à?”
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Kệ ông ấy, ông nghe lời cháu”.
Ngô Bình mỉm cười, không nói gì nữa.
Anh ngồi thêm một lát rồi về nhà mình.
Đường Băng Vân và Băng Hiên đang ở đây, Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, Băng Hiên có chuyện muốn nhờ anh”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Băng Hiên lấy một viên đá màu tím nhạt như thuỷ tinh ra, nó to như hạt đào, có hai mươi mặt cắt.
Cô ấy cầm viên đá trong tay rồi hỏi: “Anh rể, anh có biết thứ này không?”
Ngô Bình nhìn thấy viên đá thì trố mắt ra, sau đó buột miệng nói: “Tinh thạch linh hồn!”
Đường Băng Hiên sáng mắt lên hỏi: “Anh rể, tên nó là tinh thạch linh hồn ạ?”
Ngô Bình cầm lấy viên tinh thạch, anh có thể cảm nhận được lực linh hồn ẩn chứa bên trong nó, nó chính xác là tinh thạch linh hồn.
Ngô Bình nói: “Ừ, là tinh thạch linh hồn đấy”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, nó có giá trị thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Nó có nhiều công dụng lắm, hồn lực thiên tiên ở bên trong có thể dùng để luyện chế Thiên Tiên Bổ Hồn Đan, rất có ích với người bị tổn thương thần hồn”.
Đường Băng Hiên cười nói: “Anh rể giỏi thật đấy! Em còn tưởng nó chỉ là một viên thuỷ tinh bình thường”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Hiên, em lấy thứ này ở đâu?”
Đường Băng Hiên cười đáp: “Mùa hè năm nay, em với mấy đứa bạn đã đến núi Thông Thiên chơi. Khi xuống núi thì thấy một hồ nước, bọn em xuống đấy bơi thì tìm được viên tinh thạch này. Ban đầu, em cứ tưởng nó là thuỷ tinh nên cũng không để ý lắm. Nhưng về sau, em phát hiện mỗi khi em chạm vào nó là rất có tinh thần, khả năng ghi nhớ cũng tốt hơn. Từ đó, em mới biết nó là vật phi phàm”.
Ngô Bình hỏi: “Núi Thông Thiên nào?”
Đường Băng Hiên: “Ngay cạnh núi Thanh Thành ạ, đấy là điểm du lịch mới khai phá”.
Ngô Bình ghi nhớ rồi cười nói: “Khi nào rảnh, anh sẽ đến xem sao”.
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói tiếp: “Băng Hiên, em bán khối tinh thạch này cho anh được không?”
Đường Băng Hiên cười nói: “Nếu anh cần thì em tặng anh đấy”.
Ngô Bình: “Anh không nhận thế được đâu, anh sẽ luyện chế một lò Địa Nguyên Đan, khi nào xong, anh sẽ cho em một viên nhé!”
Đường Băng Hiên sáng mắt lên rồi hỏi: “Anh rể, Địa Nguyên Đan là thuốc gì ạ? Có tác dụng gì hả anh?”