Chương 1372

Ông ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, so với Ngô Bình thì còn kém xa. Dưới đòn tấn công của quyền ý, ông ta không thể trụ nổi mà ngã ngay.

Ông lão hét lên: “Tha mạng!”

Sau đó, ông ta chống tay xuống đất, rồi vái lạy Ngô Bình.

Cảnh tượng này khiến ai cũng phải hoảng hồn, nhất là Bao Thái, ông ta không thể khép miệng lại nổi.

Ngô Bình thu quyền về rồi nói: “Có chút tài năng này mà cũng dám xen vào chuyện của tôi?”

Ông lão quỳ dưới đất rồi run giọng nói: “Không biết Tiên Nhân đến, tôi có tội!”

Ngô Bình đi tới gần ông lão rồi nhìn từ trên cao xuống, nói: “Ông là bố nuôi của Bao Thái à?”

Ông lão đáp: “Không, là Bao Thái tự nhận vậy thôi, chứ tôi chưa đồng ý. Giờ tôi không quan tâm đến chuyện của Bao Thái nữa”.

Ngô Bình: “Tốt xấu gì ông ta cũng đã gọi ông là bố nuôi, mà ông lại như thế à. Thế này đi, ông hãy trả năm tỷ hộ Bao Thái”.

Ông lão run lên, dù là cao thủ Tiên Thiên, nhưng năm tỷ là một con số quá lớn với ông ta. Nhưng với cục diện hiện giờ, ông ta mà làm Ngô Bình điên lên thì chỉ có nước đi chầu diêm vương.

Ông lão nhăn nhó nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển khoản ngay”.

Ngô Bình gửi cho ông ta số tài khoản của công ty Ái Di rồi hỏi: “Ông đã giải cấm chế cho Bao Thái à?”

Ông lão vội lắc đầu: “Không không, là Ishihara Bon. Tuần trước, Ishihara Bon đến chơi nên tôi đã nhờ giải cấm chế cho Bao Thái”.

Nghe thấy cái tên này, Ngô Bình hỏi: “Ishihara Bon này và Ishiho có quan hệ thế nào?”

Ông lão đáp: “Họ là anh em song sinh”.

Ngô Bình hừ lạnh nói: “Ishihara Bon đang ở đâu?”

Ông lão: “Đang đi làm nhiệm vụ, tôi cũng không biết vị trí cụ thể”.

Bao Thái đã đần người ra, chuyện gì thế này? Ông ta nhận ông lão này làm bố nuôi, cứ tưởng ông lão sẽ xử được Ngô Bình, ai dè cũng không đánh lại được anh, phải làm sao bây giờ?

Ngô Bình nhìn sang Bao Thái rồi nói: “Tôi cho ông năm phút để chuyển ba tỷ vào tài khoản của tôi, không thì nửa đời còn lại, ông sẽ sống không bằng chết”.

Bao Thái run lên rồi nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển ngay”.

Ngô Bình ở lại thêm một lúc, sau đó đã nhận được tiền của cả Bao Thái và ông lão.

Vốn chỉ là ba tỷ thôi, nhưng giờ lại lãi thêm năm tỷ nữa là tám tỷ rồi.

“Bao Thái, tôi cho ông ba ngày để biến khỏi Thạch Thành. Nếu tôi biết ông chưa đi thì đừng có trách”.

Bao Thái khóc không ra nước mắt: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.

“Biến!”, Ngô Bình hừ nói.

Bao Thái như được đại xa, lập tức chạy mất dạng.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với ông lão: “Ông tên là gì?”

Ông lão vội đáp: “Tôi là Naomi Mura”.

Ngô Bình: “Không phải căng thẳng, tôi chỉ hỏi ông mấy câu thôi, Ishihara Bon đến Viêm Long làm nhiệm vụ gì?”

Naomi Mura lắc đầu: “Tôi không biết”.

Ngô Bình cười lạnh: “Naomi Mura, nếu ông không trả lời thành thật thì đừng trách tôi là ác”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play