Chương 1371
“Đừng nói là sinh linh ác ma nào nhé”, Ngô Bình lẩm bẩm rồi thấy chuyện này rất khó tin.
Loáng cái, bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, máy bay đã đáp đất.
Ngô Bình nhanh chóng trở về ngôi nhà ở phố Lệ Thuỷ, lúc này vừa hay trời tối.
Vừa đến nhà, anh đã liếc sang nhà hàng xóm, nhóm Trương Tây Linh vẫn chưa đi, anh mặc kệ họ rồi đi tắm, thay quần áo xong thì gọi cho Bao Thái.
Hôm đó, anh hẹn Bao Thái gặp nhau ở Kiếm Đạo Quán, ai ngờ anh giết Ma Đô, đắc tội với Mã Huyền rồi đi đi lại lại đã hai ngày rồi.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi gọi cho Bao Thái.
Bao Thái cất giọng coi thường: “Thằng kia, hôm đấy tao đợi mày mãi, mà không thấy mày đâu. Sao, sợ rồi chứ gì?”
Ngô Bình: “Bao Thái, ông muốn gặp tôi thế à? Được, nếu ông thích thì giờ tôi sẽ đến Kiếm Đạo Quán luôn”.
Bao Thái hừ lạnh nói: “Được! Tao chờ!”
Ngô Bình ngắt máy rồi lái xe đến Kiếm Đạo Quán.
Thạch Thành chỉ có một Kiếm Đạo Quán do người Đông Doanh mở, tên đầy đủ là Kiếm Đạo Quán Vô Sinh. Nơi này rất nổi tiếng, có khá nhiều người đến học kiếm đạo.
Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.
Bao Thái đang đứng ở sảnh của Kiếm Đạo Quán, thấy Ngô Bình tới, ông ta cười lạnh nói: “Họ Ngô kia, có giỏi thì đi theo tao!”
Ngô Bình to gan lớn mật nên đi theo luôn, hai người đi hết một con đường rồi vào một sàn đấu kiếm đạo.
Lúc này, có mấy người Đông Doanh đang ngồi quỳ ở đây, họ ngồi quây tròn, tập trung lắng nghe một ông lão nói gì đó.
Ngô Bình vừa vào, ông lão đó đã ngừng lại rồi liếc ánh nhìn sắc như dao về phía anh.
Bao Thái cúi người đi tới rồi nói: “Bố nuôi, nó chính là Ngô Bình”.
Ngô Bình chán nản lắc đầu khi thấy Bao Thái gọi một người Đông Doanh là bố nuôi: “Bao Thái, ông đúng là vô liêm sỉ! Gọi một con quỷ già là bố nuôi”.
Bao Thái cười lạnh: “Thằng kia, mày có biết bố nuôi tao là ai không? Ông là cao thủ kiếm đạo số một của Đông Doanh đấy, là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình nói: “Thế mà ông lại đi hại bố mình”.
Ông lão nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Nghe nói cậu đã lấy ba tỷ của con nuôi tôi?”
Ngô Bình đáp: “Thật ra tôi chỉ định lấy ba tỷ thôi, chừa lại cho ông ta một con đường sống. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi sẽ lấy năm tỷ”.
Ông lão cười khẩy: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
Ngô Bình cười nói: “Một kiếm tu cảnh giới Tiên Thiên con cỏn mà dám vênh váo với tôi thế à? Chắc ông chán sống rồi đúng không?”
Ngay sau đó, anh tung một quyền ý thật mạnh ra, ông lão vốn đang tức giận chợt tái mặt, mô hôi rơi như mưa! Lúc này, ông ta như đang đứng giữa cơn lốc, như con thuyền nhỏ nhấp nhô trên biển lớn, không có một chút cảm giác an toàn rồi.