Chương 1353

Hạ Thông cũng không ngăn cản, Chu Sĩ Đình lo lắng hỏi: “Đường chủ, cậu ta sẽ không chạy trốn đúng không?”

Hạ Thông: “Với thực lực của cậu ta, nếu muốn trốn thoát thì cậu ta đã trốn thoát rồi. Cậu ta sẽ không đợi đến bây giờ đâu. Cách đây ba mươi dặm là lối vào nhà tù dưới lòng đất. Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút”.

Khi Ngô Bình đến bên hồ, anh thấy mặt hồ trong như pha lê, một con sông nhỏ uốn khúc chảy ra, nối liền với một ngọn núi tuyết phủ phía xa.

Anh rửa mặt sạch sẽ, nhìn ánh sao trên bầu trời, trong lòng đột nhiên có hứng thú, bắt đầu tu luyện bộ đoàn thể thuật thứ sáu.

Sau khi luyện đến đại thành, việc tu luyện đoàn thể thuật cũng không khó lắm, chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, anh luyện liên tiếp ba chiêu. Tuy nhiên, khi tập đến chiêu thứ tư, anh đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, đành phải dừng tập.

Chẳng mấy chốc trời đã rạng sáng. Anh lặn xuống hồ và tắm rồi mới lên bờ.

Hạ Thông đi tới nói: “Cậu chủ, sắp xuất phát rồi”.

Ngô Bình nói: “Đi thôi”. Anh cũng rất hứng thú với hang động bí ẩn dưới lòng đất.

Xe chạy tiếp ba mươi dặm và đi vào một thung lũng hoang vắng. Một ngôi nhà nhỏ được xây dựng ở lối vào thung lũng, các phương tiện qua lại đều phải bị kiểm tra.

Mấy người xem tài liệu rồi cho xe vào. Không lâu sau, Ngô Bình nhìn thấy một hang động trên vách núi. Hang động này cao hơn năm mét và rộng bảy đến tám mét.

Bên ngoài hang có mấy người canh giữ, thấy có người áp giải Ngô Bình đi tới, một người lập tức lập biên bản, sau đó lấy ra một cái còng tay và còng chân đặc biệt từ phía sau ra đeo cho Ngô Bình.

Ngô Bình không chống cự, sau khi bị còng lại anh bị người ta đẩy vào. Đám người Hạ Thông không vào được, họ đứng ngoài một lúc rồi đi.

Sau khi vào hang, đi được hơn trăm mét thì có một cánh cổng kim loại xây chéo, cánh cổng khóa chặt.

Ngô Bình đến trước cổng, người gác cổng mở cửa ra, lạnh lùng nói: “Vào đi!”

Ngô Bình cúi đầu nhìn, sau cánh cổng là một con dốc gập ghềnh, gần như dốc 90°, sâu không thấy đáy.

Hai người đằng sau đẩy mạnh để đẩy anh vào. Nhưng họ đẩy một lúc mà Ngô Bình vẫn không động đậy.

Ngô Bình quay đầu nhìn họ, gằn giọng nói: “Đừng động vào tôi, nếu không tôi đánh chết các người!”

Anh chỉ nói một câu đã khiến chúng rợn hết tóc gáy. Chúng làm việc ở đâu bao nhiêu năm nên biết có người không thể chọc vào, ví dụ như Ngô Bình.

Người kia ho một cái, nói: “Dù sao thì cậu cũng phải đi xuống mà?”

Ngô Bình không trả lời, anh nhẹ nhàng bật lên rồi nhảy xuống, sau đó trượt xuống dốc. Người bên ngoài lập tức đóng cổng kim loại. Bây giờ người bên trong muốn phá cửa ra là điều không thể!

Người đóng cổng nói: “Các người nói xem tên đó có thể sống mấy ngày?”

Người đi cùng Ngô Bình tới đây nói: “Ít nhất ba ngày, tôi thấy tu vi cậu ta rất cao, chắc là nhân tiên đấy”.

Người kia nói: “Nhân tiên thì sao chứ, nhân tiên chết trong này đâu có ít? Người tu vi thấp còn sống được, kẻ tu vi cao chết càng nhanh!”

Ngô Bình thì đang trượt nhanh xuống theo một con dốc cực dốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, anh nghe thấy gió rít bên tai. Tay anh bám vào vách đá, tốc độ dần chậm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play