Chương 1352
Ngô Bình nói: “Nếu không có địa tiên ở đó thì không có gì phải sợ.”
Hạ Thông cười khổ: “Cậu chủ, mấy kẻ tà tu trên thế giới này còn đáng sợ hơn địa tiên, cậu đừng bất cẩn”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ cẩn thận. Ông Hạ, cảm ơn ông đã nhắc nhở. Nào, tôi giúp ông nối xương gãy”.
Anh lập tức dùng khả năng của mình để nối cánh tay bị gãy của Hạ Thông, đồng thời chữa trị vết thương cho ông ta bằng chân khí.
Không bao lâu, đau đớn trên người Hạ Thông biến mất, ông ta cười nói: “Tôi nghe nói y thuật của cậu rất thật tuyệt vời, không ngờ nó còn kỳ diệu hơn tôi nghĩ”.
Ông ta nói xong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Cậu chủ, trong ngục giam ngầm này có một đám người tẩu hỏa nhập ma, nếu có thể chữa khỏi thì cậu có thể sử dụng bọn họ! ”
Ngô Bình thấy rất kỳ quái: “Người bị tẩu hỏa nhập ma lại bị nhốt vào trong hang sao?”
Hạ Thông gật đầu: “Có một số người tu vi rất cao, một khi tẩu hỏa nhập ma sẽ rất nguy hiểm, cho nên môn phái của bọn họ không còn cách nào khác, đành phải tống bọn họ vào hang động. Trong số đó, có cao thủ tà đạo, cũng có danh môn chính phái, như Võ Đang, chùa Đại Thiền, núi Long Hổ, Côn Lôn, v.v. Tất cả đều được gửi đến các hang động dưới lòng đất và bị bỏ lại để họ tự sinh tự diệt”.
Ngô Bình: “Người tẩu hỏa nhập ma khá khó chữa, hơn nữa thường khó tiếp cận loại người này, cứ tùy duyên đi”.
Nói đến đây, anh nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ ông. Trước khi vào động, ông phải tìm cách lấy được Ngũ hành tiên châm đưa đến cho tôi”.
Hạ Thông: “Được rồi, trước khi lên đường, tôi nhất định sẽ đưa cho cậu”.
Sau đó Ngô Bình liền cho ông ta biết địa chỉ và phương thức liên lạc của mình, Hạ Thông rời đi ngay sau đó.
Không còn gì để làm, anh ngồi thiền trong phòng mình, cố gắng tu luyện giai đoạn thứ ba của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Thần Quỷ Trường Vực!
Việc tu luyện Thần Quỷ Trường Vực này rất khó, có nghĩa là sau khi sức mạnh quỷ thần đạt đến trình độ rất cao thì quanh thân sẽ hình thành một lĩnh vực. Trong phạm vi đó, các đòn tấn công từ bên ngoài sẽ bị bóp méo và yếu đi, khó gây sát thương cho anh.
Đương nhiên, muốn tu luyện thành cảnh giới này cũng khó, ngay cả với thực lực của Ngô Bình hiện tại cũng không thể thành công trong thời gian ngắn, cần phải từ từ thử nghiệm, mày mò.
Khi anh tu luyện, anh không biết sự thay đổi của thời gian. Thoáng cái trời đã tối, Hạ Thông đã trở về, ông ta mang tới Ngũ hành thần châm.
Hạ Thông lúc này mới nói với Chu Sĩ Đình: “Được rồi, đi thôi”.
Mười phút sau, cả nhóm lái xe đến sân bay gần đó và lên máy bay.
Nửa giờ sau, chiếc máy bay cất cánh bay đến vùng đất hoang vu phía Tây Bắc.
Trên máy bay, Ngô Bình nhắm mắt không nói chuyện với ai.
Hơn bốn giờ sau, máy bay hạ cánh. Sau khi xuống máy bay, họ lên xe ô tô và tiếp tục lên đường.
Lần này, xe đi vào khu vực sa mạc sau khi lái xe hơn hai giờ đồng hồ, sau đó lại tiếp tục đi. Cuối cùng, họ đi vào một ốc đảo lớn, một hồ nước lớn xuất hiện ở phía trước bên trái, được bao quanh bởi thảm thực vật.
Đi mãi Ngô Bình mới thấy một mảng xanh tốt, tâm trạng cũng đột nhiên tốt lên rất nhiều. Anh nhảy ra khỏi xe và đi về phía hồ.