Chương 1344

Giọng một người phụ nữ vang lên từ phía trước: “Đừng la hét, cậu nhóc, cậu đã bị đầu độc bằng ‘độc Hủ Tâm’, sẽ không thể sống sót sau một phút!”

Khói độc này mạnh đến mức có thể xâm nhập vào máu qua da ngay cả khi đối phương không thở. May mắn là chân khí thuần dương của Ngô Bình rất mạnh, độc tố vừa xâm nhập sẽ bị đốt cháy thành tạp chất, không thể gây sát thương cho anh.

Ngô Bình cười lạnh: “Thứ khói độc cỏn con này thì làm gì được tôi?”

Anh dùng Quỷ Thần Bộ, ngay lập tức bước đến một cánh cửa. Anh chỉ vỗ một cái, cánh cửa đã hoàn toàn bị đập vỡ, một tiếng hô kinh ngạc đột nhiên vang lên từ bên trong.

Một người phụ nữ trung niên nấp sau cánh cửa, ăn mặc rách rưới và bốc mùi hôi thối. Khi bà ta nhìn thấy Ngô Bình xông đến, bà ta giơ tay lên, một đám khói xanh bốc ra. Bà ta có thủ pháp cao siêu, làn khói xanh ngưng tụ thành hình bàn tay người, ào tới chỗ Ngô Bình.

Ngô Bình đột nhiên thở ra một hơi giống như một ngọn gió, nó thổi bay làn khói xanh về chỗ người phụ nữ. Bà ta không kịp né tránh, bị toàn bộ làn khói xanh phả vào mặt. Ngay lập tức, khuôn mặt của bà ta tái xanh như thể bị bôi sơn.

Đôi mắt người phụ nữ đầy hoảng sợ và kinh hoàng, bà ta che mặt và hét lên. Ngay sau đó, máu của bà ta chuyển sang màu xanh lam, sau đó da toàn thân cũng chuyển sang màu xanh lam. Lúc này bà ta không nói nên lời, ngã quỵ xuống đất, những bong bóng màu xanh xuất hiện từ mắt, mũi, miệng bà ta.

Ngô Bình hừ lạnh, anh nhảy vọt lên không trung thì nghe thấy một tiếng “rầm”, liền xông thẳng lên lầu hai.

Sau đó anh lại vọt lên tiếp, đột phá tầng ba, bốn, cuối cùng lao lên mái nhà rồi leo lên cao nhìn về phía xa xăm.

Lúc này, trong một tòa nhà cách đó vài trăm mét, Đào Như Tuyết đã hôn mê, cô ấy nằm trên một chiếc bàn dài.

Ma Đô đứng ở bên cạnh, cạnh hắn là hai người trung niên một nam một nữ.

Người phụ nữ trung niên nói: “Cậu chủ, có được cổ Thần Cơ của nhà họ Đào thì tu vi của cậu nhất định sẽ tăng vọt!”

Ma Đô cười nói: “Tôi biết đến sự kỳ diệu của cổ Thần Cơ khi tôi học ở nhà cô ấy, nhưng lúc đó nó chưa đủ để khiến tôi phải có được nó. Nhưng tôi không ngờ rằng cổ Thần Cơ lại tiến hóa!”

Người phụ nữ trung niên nói: “Cậu chủ, cậu tinh thông Cổ thuật, trong tay lại có Cổ đan. Một khi có được cổ Thần Cơ, cậu có thể khiến nó tiếp tục tiến hóa”.

Ma Đô gật đầu: “Đúng vậy. Tôi nghe nói từ người nhà họ Đào rằng mỗi khi cổ Thần Cơ tiến hóa, chủ nhân của nó có thể thu được lợi ích rất lớn. Có nó, tôi nhất định có thể trở thành địa tiên!”

Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói: “Cậu chủ, nhà họ Đào là thế gia về Cổ thuật, quan hệ rộng rãi ở Biên Nam. Nếu hôm nay chúng ta giết Đào Như Tuyết, nhà họ Đào nhất định sẽ báo thù”.

Ma Đô lạnh nhạt nói: “Khi tôi trở thành địa tiên rồi thì nhà họ Đào là cái thá gì chứ? Chú Đinh, chú lo lắng thừa rồi”.

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Đinh gật đầu: “Cậu chủ nói phải, là do lão nô suy nghĩ nhiều”.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ lớn, mặt đất chấn động một hồi, bức tường cách đó hơn mười mét bị nổ ra một cái lỗ lớn. Trong khói lửa, Ngô Bình sải bước đi tới.

Nhìn thấy Đào Như Tuyết bất tỉnh, trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lùng, anh nói: “Anh định làm gì?”

Ma Đô sửng sốt trước sự xuất hiện của Ngô Bình, chẳng lẽ nhiều cao thủ như vậy lại không thể khống chế được Ngô Bình sao?

“Anh cũng có bản lĩnh đấy! Đáng tiếc, dù có tu vi cao đến đâu thì trước mặt tôi cũng vô dụng!”. Hắn huýt sáo, vô số con ong độc rơi từ trên trần nhà xuống rồi lao thẳng về phía Ngô Bình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play