Chương 1343
Ngô Bình xua tay, dễ dàng đón lấy thanh phi đao. Đồng thời, anh dùng chân phải đá bay thanh phi đao kia.
Không đợi đối phương hoàn hồn lại, anh đã vung tay lên, phi đao phát ra một tiếng kinh thiên động địa, thoáng cái đã bắn xuyên qua tim của người đàn ông một mắt. Máu bắ.n ra tung tóe, hắn lắc lư rồi ngã xuống đất.
“Aaaa!”
Gã đàn ông to lớn vô cùng tức giận, rống lên một cách điên cuồng, gã vung chùy giáng xuống mặt Ngô Bình.
Ngay lúc cây chùy rơi xuống, Ngô Bình bất ngờ đến gần gã đàn ông to lớn và đấm vào bụng gã.
“Phụt!”
Chân lực kinh khủng xuyên thấu qua cơ thể, sau đó bùng nổ trong cơ thể gã. Gã đàn ông to lớn phun ra một ngụm máu, sau đó máu chảy ra từ từng lỗ chân lông, thậm chí nhãn cầu gã cũng đỏ lên.
Cây chùy đập xuống đất, gã đứng thẳng, đầu gục xuống, chết ngay tại chỗ!
Sau khi giết liên tiếp hai người, Ngô Bình tiếp tục đi.
Đi qua cổng, anh nhìn thấy một đạo sĩ đang đứng trong sân, tay cầm một thanh trường kiếm, đầu kiếm chỉ xuống đất.
Đạo sĩ nhìn khoảng bốn mươi tuổi, râu đen rũ xuống ngực, trông khí chất cũng khá bất phàm. Thấy Ngô Bình bước vào sân, ông ta nói: “Tên kia, cậu nên đi khỏi đây. Nếu cậu đi tiếp, bần đạo chỉ đành giết cậu”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ông tu luyện đến tiên thiên cũng không dễ dàng gì, tôi không giết ông, mau lui ra!”
Đạo sĩ khẽ mỉm cười: “Đã nhiều năm không có ai dám nói chuyện với bần đạo như vậy, cậu muốn chết thì bần đạo sẽ cho cậu được toại nguyện”.
Nói xong, một luồng ánh kiếm liền bay ra.
Người trong nghề vừa ra tay là biết được thực lực của nhau. Kiếm pháp của vị đạo sĩ này rất mạnh, nhanh và chính xác, thanh thoát khó lường.
“Đinh!”
Tay của Ngô Cẩn Ngôn duỗi vào trong ánh kiếm, ánh kiếm liền tản ra, hai ngón tay anh kẹp lấy mũi kiếm của người kia. Đạo sĩ liền kinh hãi kêu to: “Không thể nào!”
Ngay khi Ngô Bình đưa kiếm về phía trước, chuôi kiếm đánh vào tim đạo sĩ, ông ta rê.n rỉ, lùi lại vài bước rồi phun ra một ngụm máu.
Khoảng cách giữa tiên thiên và nhân tiên quá lớn, cho dù có cầm ngược thanh kiếm, Ngô Bình cũng có thể làm ông ta bị thương!
“Đi đi”, anh lạnh nhạt nói.
Đạo sĩ không dám ho he câu gì, ông ta chắp tay vái lạy Ngô Bình, cảm ơn anh không giết mình, rồi tránh sang một bên.
Có một tòa nhà nhỏ bên ngoài sân. Lúc này, cửa tòa nhà đang đóng lại, Ngô Bình đạp cửa bước vào sảnh.
Vừa bước vào, trong sảnh ngập trong khói lửa. Khói có màu vàng xanh và có mùi hắc.
Ngô Bình nín thở, lạnh lùng nói: “Ma Đô, cút ra đây!”