Chương 1147

Wajih cười bảo: “Anh Ngô, họ đều là hộ vệ của tôi, là những người đánh giỏi nhất được chọn từ các bộ lạc lớn. Vị này là thầy dạy chiến đấu của họ – Lee Sunghee. Đây là quán quân võ chiến đấu không hạn chế hạng trung của thế giới, lợi hại vô cùng”.

Ngô Bình gật đầu, song không bận tâm lắm. Trong mắt người tu hành, võ chiến đấu của thế tục cũng như trò trẻ con vậy, không đáng nhắc đến.

Tướng quân Wajih giới thiệu: “Lee, anh Ngô là cao thủ chiến đấu của Viêm Long, ra tay nhanh như chớp vậy”.

Lee Sunghee đanh mặt liếc nhìn Ngô Bình, đoạn nói: “Vậy sao? Đối với người chiến đấu, nhanh không phải là vấn đề, vừa nhanh vừa có lực vừa phải chuẩn xác, mới có thể một đòn đánh bại đối thủ”.

Tướng quân Wajih cười ha ha, hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô à, trình độ của những hộ vệ này khá đấy chứ?”

Ngô Bình đáp: “Thân dưới không vững, cơ bắp cứng, tay chân lóng ngóng. Bọn họ không hề hiểu thế nào là chiến đấu thật sự”.

Nghe anh nói vậy, Lee Sunghee nổi giận: “Khốn kiếp! Dám nói học viên của tôi không hiểu thế nào là chiến đấu, anh đang sỉ nhục tôi đấy à?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Anh đáng để tôi sỉ nhục sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi”.

Huyệt thái dương giật giật, Lee Sunghee lớn tiếng: “Nói khoác không biết ngượng! Anh dám đấu với tôi một trận không?”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Đấu với tôi? Anh không xứng”.

Rồi anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, dạy dỗ người này đi”.

Chu Thanh Nghiên lập tức tiến lên một bước, nhẹ nhàng rằng: “Mời”.

Thời gian qua, cô ấy đã khổ luyện đoàn thể thuật và phương pháp hít thở, tu vi tăng mạnh, đã sắp tiến đến cảnh giới Thần. Cộng thêm một vài phương pháp mà Ngô Bình truyền dạy cho cô ấy, đánh bại người trước mặt là chuyện không khó.

Lee Sunghee như bị sỉ nhục: “Cô ta?”

Chu Thanh Nghiên hờ hững hỏi: “Sao? Xem thường phụ nữ? Tôi có thể hạ gục anh trong ba chiêu đấy”.

Lee Sunghee tức đến bật cười: “Được! Vậy đừng trách tôi không nương tay!”

Rồi Lee Sunghee giẫm hai chân bật nhảy, đá thẳng vào Chu Thanh Nghiên. Cú đá này vừa có thế vừa có lực mạnh.

Nhưng Chu Thanh Nghiên chỉ lách người tránh đi, tay khẽ phất một cái rồi vỗ vào đầu gối Lee Sunghee.

Đầu gối Lee Sunghee nhói lên, hướng tấn công bị chếch sang bên trái rồi rơi xuống. Lee Sunghee vừa tiếp đất đã bị một bàn tay đập vào lưng.

“Rầm!”

Lee Sunghee ngã ập xuống đất như vừa bị một cây búa đập vào, há miệng phun ra một ngụm máu.

Chưởng lực của Chu Thanh Nghiên rất vững và có sức mạnh cực lớn. Một chưởng thôi cũng đủ làm đối phương bị thương.

Các học viên da đen đều thất thanh hô lên, nhìn Chu Thanh Nghiên bằng ánh mắt khó tin.

Chu Thanh Nghiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã nhường rồi”.

Tướng quân Wajih vỗ tay bồm bộp, cười bảo: “Cô Chu lợi hại quá, không ngờ cô lại đánh bại được Lee”.

Lee Sunghee bò dậy từ dưới đất, trừng mắt hỏi Chu Thanh Nghiên: “Cô là võ sĩ của Viêm Long?”

Chu Thanh Nghiên đáp: “Có thể nói vậy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play