Chương 1146

Đá trong căn phòng này có thể không quá quý giá nhưng đều độc nhất vô nhị. Ví dụ như kim cương khổng lồ, Tanzanite hình người, Ruby hình trái tim.

Trong số này, có một khối Rutile to bằng chậu rửa mặt, nó không trong suốt. Nhưng Ngô Bình vừa nhìn đã lờ mờ cảm giác được nó rất khác thường, bèn kiểm tra bằng năng lực nhìn thấu vạn vật. Vừa nhìn xong, anh đã sững sờ, bởi bên trong khối Rutile ấy có một ngón tay, ngón tay này đeo một chiếc nhẫn.

Trông bị cắt đứt bởi một vật sắc nhọn, lớn hơn nhiều so với lòng bàn tay của người bình thường, chừng hai mươi lắm xen-ti-mét, đường kính khoảng ba xen-ti-mét, bề mặt màu xanh đen, có vảy nhỏ màu xanh đen, móng tay thuôn nhọn.

Nếu bảo đó là ngón tay người thì hơi miễn cưỡng. Nhưng nếu không phải ngón tay người thì sao lại đeo nhẫn chứ?

Tướng quân Wajih cười nói: “Anh Ngô, khối đá này rất được đúng không? Ngoại hình giống như một con ếch vậy. Tuy không đáng bao tiền nhưng rất có giá trị sưu tầm”.

Ngô Bình mỉm cười: “Khối đá này rất đẹp. Tướng quân Wajih có thể tặng cho tôi không?”

Tướng quân Wajih cười đáp: “Món này chẳng đáng bao nhiêu tiền, tất nhiên là có thể tặng anh rồi. Mà anh Ngô à, ở chỗ tôi còn nhiều đá quý lắm, anh có thể chọn lấy một ít”.

Ngô Bình cũng không khách sáo, bèn cười bảo: “Vậy cảm ơn tướng quân rất nhiều”.

Anh bảo Chu Thanh Nghiên chọn vài viên đá quý đẹp và ít kim cương, giá trị ít nhất phải mấy chục triệu. Tướng quân Wajih rất hào phóng, còn muốn tặng thêm vài bức tranh cho Ngô Bình.

Thiện cảm của Ngô Bình dành cho tướng quân Wajih đã tăng lên rất nhiều. Anh cười bảo: “Tướng quân Wajih, có qua có lại, tôi đã nhận đồ thì cũng phải tặng lại cho tướng quân”.

Tướng quân Wajih xua tay: “Anh Ngô đã cứu mạng tôi, bấy nhiêu là đủ rồi”.

Ngô Bình cười bảo: “Hay là thế này, tôi tặng vài lá bùa hộ thân cho tướng quân nhé”.

Tướng quân Wajih ngạc nhiên: “Bùa hộ thân? Có thứ đó ư?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế. Nó có thể bảo vệ sự an toàn cho tướng quân”.

Tướng quân Wajih tò mò hỏi: “Có thể cho tôi xem không?”

Ngô Bình lấy giấy bùa và bút từ trong hành lý mang theo. Anh giữ tinh thần thanh tịnh, trong hư không, một nguồn năng lượng huyền diệu tiến vào cơ thể anh, sau đó xuôi theo bút và chảy xuống.

Anh lướt bút như bay, chỉ trong một lần đã viết ra mấy dòng phù văn vô cùng phức tạp. Phù văn này lấp lánh rực rỡ, tiềm ẩn linh vận, gọi là “bùa hộ mạng”.

Bùa này hấp thụ sức mạnh của đất trời, khi người mang bùa gặp nguy hiểm bất ngờ, luồng sức mạnh này sẽ bùng lên và bảo vệ mạng sống của người ấy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Trước đây thần niệm của Ngô Bình rất yếu nên không vẽ được loại bùa này. Nay thần niệm của anh đã mạnh, vẽ bùa này không còn khó nữa.

Anh vẽ liền ba lá bùa rồi giao tận tay tướng quân Wajih, cười nói: “Mang theo bùa này bên người có thể cứu mạng tướng quân vào thời khắc quan trọng”.

Tướng quân Wajih nhận bùa hộ thân bằng cả hai tay, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Anh Ngô à, bùa này được thần linh phù hộ thật ư?”

Ngô Bình cũng biết ông ta là tín đồ Baháʼí, bèn đáp: “Có thể hiểu như vậy”.

Wajih rất vui, cất kỹ bùa hộ thân rồi đưa Ngô Bình đến nơi khác tham quan.

Sau cùng, họ đi đến một ngôi viện nhỏ. Ở đây có khoảng hai mươi, ba ngươi người đàn ông da đen cởi trần đang luyện tập chiến đấu. Người chỉ huy thuộc hậu duệ Á châu, nghe giọng có lẽ là người Hàn của Bán đảo Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play