Chương 1119
Ngô Bình: “Hoan trận, trận pháp này có thể bắt được cả tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ, chờ họ sa lưới rồi, chúng ta sẽ tiến vào rồi giết họ”.
Lạc Trường Sinh cảm thấy khó tin nhưng vẵn vui mừng nói: “Nếu Hoan trận của chủ nhân có thể nhốt được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ thì đúng là mình không cần nhờ tới Trương Thiên Hoành nữa mà có thể tự giải quyết được”.
Ngô Bình cắn răng nói: “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách dụ thiếu chủ đó tới, ngày nào chưa giết được hắn là tôi ăn không ngon ngủ không yên”.
Người đó đã hai người sai người đến đối phó Ngô Bình, thậm chí còn lấy người nhà ra để uy hiếp anh, đương nhiên anh phải dốc toàn lực phản công! Để thiếu chủ đó biến khỏi nhân gian.
Lạc Trường Sinh đưa ý kiến: “Chủ nhân không cần thiết phải giết hắn, biết đâu lại gây phiền phức lớn hơn. Khối luỹ thuật của chủ nhân rất kỳ diệu, hay mình khống chế người đó như đã làm với Hoàng Thiên Bá ấy”.
Ngô Bình: “Khống chế ư? Nhưng nếu hắn ở cảnh giới Địa Tiên thì phải dùng thêm các dược liệu mới được, thế thì lằng nhằng lắm”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân hãy biến người đó thành con rối, như vậy vừa có thể xoá bỏ thù hận, vừa sai khiến hắn làm việc giúp mình, thế chẳng quá hay à? Vả lại, ngoài mặt chủ nhân có thể nhận mình là thuộc hạ của người đó, như thế thì không ai nghĩ hắn đã biến thành con rối đâu”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý này cũng hay, để thử vậy, nếu không thành công thì giết hắn cũng chưa muộn”.
Tối nay, Lạc Trường Sinh ở lại để tu luyện, sau đó giúp Ngô Bình đối phó với người ở cảnh giới Địa Tiên kia.
Ngô Bình đến phòng đan rồi cẩn thận lấy một chiếc nhẫn ra.
Đây là chiếc nhẫn anh lấy được từ mồ chôn di vật của Bình Loạn Hầu, bên trong có không ít đồ vật.
Nó là một món pháp khí trữ vật, muốn mở thì phải có thần niệm mạnh. Ngô Bình mới Sinh Niệm không lâu, trước đó thần niệm của anh rất yếu. Nhưng bây giờ, thần niệm của anh đã rất mạnh rồi, thừa sức để sử dụng chiếc nhẫn trữ đồ này.
Ngô Bình đưa thần niệm vào trong chiếc nhẫn, bên trong rộng bốn mét, dài năm mét, cao khoảng bốn mét. Anh động tinh thần rồi lấy ba món đồ cùng một cách luyện chế đan dược ở trong ra.
Tiếp theo, anh lấy ra thêm một cái gương cổ. Trên đó có khắc chữ tiên và hình ảnh bàn tay. Anh quan sát mặt gương thì thấy hình ảnh bên trong dao động một cách kỳ lạ: “Toả Hồn Kính? Dùng thế nào nhỉ?”
Anh thử truyền thần niệm vào trong chiếc gương thì lập tức có ba thần niệm đáng sợ tấn công thần niệm của anh, suýt nữa làm anh hồn bay phách lạc.
Ba luồng sức mạnh ấy rất hung hãn, vừa xuất hiện đã định chiếm luôn cơ thể của Ngô Bình.
Ngô Bình hoảng hốt rồi nhớ tới vào thứ ghi chép trong phiến ngọc, có vài món pháp khí rất hung ác, người có tu ti thấp muốn luyện hoá nó thì có thể còn bị nó hấp thu hồn phách rồi biến thành công cụ cho nó.
Cụ thể là nó sẽ người đó sẽ biến thành con rối và bị pháp khí điều khiển và làm việc cho nó như một cái xác không hồn.
“Chết rồi!”, anh hoảng sợ rồi cật lực phản kháng, nhưng anh không phải đối thủ của nó.
Thấy Ngô Bình sắp thất thủ, Đạo Chủng nhảy ra, ba luồng sức mạnh kia lập tức sợ chết khiếp rồi ngoan ngoãn trở lại. Ngau sau đó, Đạo Chủng đã hấp thu luôn chúng.
Năm phút sau, ba luồng sức mạnh kia lại bị Đảo Chủng nhổ ra, dù chúng vẫn còn rất hung hăng, nhưng không dám vớ vẩn với Ngô Bình nữa, mà hoàn toàn phục tùng.