Chương 1118

Thông linh không chỉ có thể giao lưu với quỷ thần, mà còn có tác dụng với con người nữa, chứ không phải bản linh cao siêu gì. Anh muốn dùng cách này để Phương Cường có thể bước ra khỏi bóng đen tâm lý.

Loáng cái, tinh thần của Ngô Bình đã tiến vào một không gian đen tối, Phương Cường với gương mặt uất hận đứng đó rồi không ngừng gào thét, đây chính là thế giới nội tâm của cậu ấy.

Ngô Bình tiến vào rồi gọi to: “Phương Cường”.

Phương Cường ngẩn ra, sau đó ngoảnh lại nhìn Ngô Bình.

“Anh là ai?”, cậu ấy hung hăng hỏi.

Ngô Bình: “Hung thủ là Vạn Tam Hổ, anh muốn trả thù không?”

Phương Cường gào lên: “Tôi muốn trả thù, muốn trả thù”.

Ngô Bình: “Muốn trả thù thì phải bước ra ngoài, tôi sẽ dẫn anh đi gặp kẻ thù”.

Dứt lời, Ngô Bình giơ tay ra đẩy, Phương Cường đã bị đẩy ra ngoài.

Ngay sau đó, Phương Cường đang ngồi trên ghế bỗng run lên rồi đứng dậy, cậu ta hung ác nhìn quanh: “Vạn Tam Hổ, tao phải giết nó!”

Ngô Bình biết bệnh của Phương Cường đã khỏi nên nói: “Vạn Tam Hổ và những kẻ độc ác của nhà họ Vạn đã bị bắt rồi, họ sẽ phải chịu trừng trị của pháp luật”.

“Bị bắt rồi ư?”, hận ý trong mắt Phương Cường dần biến mất, nhưng sau đó cậu ấy đã khóc toáng lên: “Manh Manh của tôi, cô ấy thật đáng thương, tất cả là tại tôi! Hu hu…”

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy rồi nói: “Phương Cường, cậu còn bố mẹ, còn người thân nên phải sống cho tốt, như vậy mới là niềm an ủi lớn nhất với người đã mất”.

Chú hai vừa kích động vừa cảm kích rồi chắp tay với Ngô Bình, sau đó hai bố con họ ôm nhau khóc.

Lúc này, có khá nhiều người nhà họ Phương đi tới, ai cũng cất giọng an ủi rồi cảm ơn Ngô Bình.

Không còn sớm nữa, Ngô Bình chào tạm biệt nhà họ Phương rồi về huyện Minh Dương với Diệp Huyền.

Về tới nhà rồi, anh gọi ngay cho Lạc Trường Sinh để bàn kế hoạch.

Thiếu chủ đó cho anh hai sự lựa chọn, một là chết, hai là làm tay sai cho hắn. Đương nhiên anh sẽ không phải nô bộc cho ai hết, vì thế chỉ còn cách chiến đấu với tên đó thôi.

Lạc Trường Sinh đã đến nhà anh trước, sau khi biết chuyện, ông ta cười nói: “Chuyện này đơn giản, chủ nhân chỉ cần nói một câu với Trương Thiên Hoành là xong”.

Ngô Bình: “Thần tướng Trương có thể chấn áp tu sĩ cảnh giới Địa Tiên ư?”

Lạc Trường Sinh: “Tu sĩ cảnh giới Địa Tiên có mạnh đến đấy thì cũng phải sống trên đời, nếu vậy thì không thể đắc tội với Trương Thiên Hoành được. Hơn nữa, tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên cũng là người, có gì giỏi đâu chứ”.

Ngô Bình lại nói: “Nếu có thể tự giải quyết được thì tôi không muốn nhờ vả người khác”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân có cách rồi ư?”

Ngô Bình: “Tôi đoán thiếu chủ đó đang ở cảnh giới Nhân Tiên, hoặc cùng lắm là cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ. Nếu thế thì tôi không sợ”.

Anh nói tiếp: “Tôi quyết định lập sát trận, để tóm cả mẻ”.

Lạc Trường Sinh nhướn mày: “Chủ nhân định bày sát trận gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play