Lục Trường Chinh không đợi Lưu Mỹ Vân gật đầu, trực tiếp vươn tay ra với người đàn ông.
"Chào đồng chí Lục." Khi Vương Học Binh nghe thấy chữ chồng, trong lòng lộp bộp một tiếng, suy nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu còn chưa kịp ủ ấm thì đã bị tạt cho một chậu nước lạnh.
Tuổi của anh ta cũng không còn nhỏ nữa, mỗi ngày người nhà đều sắp xếp cho anh ta đi xem mắt, vốn dĩ lần này đến Thượng Hải thu mua linh kiện là để tránh né buổi xem mắt kia, nào ngờ lại gặp phải chuyện phiền lòng thế này, suýt nữa thì hù chết anh ta.
Sự xuất hiện của Lưu Mỹ Vân, có thể nói là chuyện duy nhất đáng để vui mừng trong chuyến đi lần này của anh ta.
Vốn còn đang nghĩ, để lại địa chỉ, trở về viết thư liên lạc, nhưng nhìn thấy người yêu của người ta nắm tay thì hận không thể bày ra dáng vẻ tàn phế, anh ta chỉ có thể bỏ cuộc giữa đường, tùy tiện nói vài câu rồi trở về giường của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ khi ghen tuông của Lục Trường Chinh, trong lòng Lưu Mỹ Vân chỉ cảm thấy buồn cười.
Suy cho cùng anh chỉ mới là chàng trai hai mươi mấy tuổi, cũng có lúc như con nít.
Vốn dĩ cô còn nghĩ tạo chút quan hệ với người nhân viên thu mua kia, để lại ấn tượng tốt.
Các cô làm tiêu thụ mà, trời Nam biển Bắc quen biết thêm nhiều bạn bè, tóm lại không phải chuyện xấu. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Lục Trường Chinh còn nhạy hơn cả cảnh khuyển cô đã từ bỏ ý nghĩ này, dù sao mấy năm nay cũng không thể nào làm ăn được, chờ sau này hoàn cảnh tốt hơn một chút, anh nhân viên thu mua kia không biết chừng đang ở đâu nữa.
Xe lửa xình xịch xình xịch chạy gần hai ngày, ngày thứ hai khi trời chạng vạng tối mới đến Thượng Hải.
Khi ra khỏi nhà ga, Lục Trường Chinh vẫn đeo túi lớn túi nhỏ trên người như lúc lên xe, Lưu Mỹ Vân nói hết lời mới giành được hai cái bình nước đeo lên, đi theo Lục Trường Chinh ra khỏi sân ga.
Dù sao Thượng Hải cũng là thành phố lớn, cho dù bây giờ chỉ mới là năm 1968, Lưu Mỹ Vân cũng có thể cảm nhận được hơi thở gần gũi nhất với sự hiện đại hoá ở đời sau từ khi xuyên qua đến bây giờ.
Tàu điện, xe đạp, xe buýt chạy trên đường, thỉnh thoảng còn có xe Jeep lướt qua, tất cả những thứ này đều khiến Lưu Mỹ Vân cảm thấy hoảng hốt.
Xuống xe lửa, lại ngồi ô tô, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi muốn đến - học viện sư phạm Thượng Hải.
Nhà của nguyên chủ vốn dĩ ở trong một khu tập thể của cán bộ do nhà trường phân chia, sau đó xảy ra chuyện nên chuyển đến dãy nhà mái bằng nhỏ trong một ô phố bên ngoài trường học, nằm gần nhà vệ sinh.
Năm ngoái nguyên chủ từng trở về thăm người thân một lần, cuối cùng khóc lóc quay lại bộ đội.
Con hẻm nhỏ rẽ trái lượn phải, Lưu Mỹ Vân dựa vào trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà mái bằng nhỏ bé cũ nát chỉ cách nhà vệ sinh công cộng mấy trăm mét.
Cách thật xa cũng ngửi thấy mùi, Lưu Mỹ Vân khó có thể tưởng tượng được phải sinh sống ở nơi này như thế nào.
Đi đến trước ngôi nhà nhỏ bé cũ nát, Lưu Mỹ Vân gõ cửa, bàn tay hơi run rẩy.
Cũng không biết là do đồng tình với cảnh ngộ của nhà nguyên chủ, hay là bởi vì mình sắp đối mặt với "người nhà mới", dù sao ở kiếp trước khi cô ký lên tờ đơn đặt hàng cả trăm triệu cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
"Không sao, có tôi đây."
Lục Trường Chinh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của cô, trong mắt tràn đầy thương yêu.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô còn đang phải chống nạng, nụ cười trên mặt rực rỡ đến thế, nhưng giờ phút này tay của cô gái lại lạnh buốt.
Cánh cửa cũ nát mở ra từ bên trong, một cậu nhóc chỉ mặc chiếc áo mỏng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lưu Mỹ Vân và Lục Trường Chinh nhìn hồi lâu, bỗng nhiên đôi mắt trợn to, nhìn về phía Lưu Mỹ Vân, giọng trẻ con non nớt hét lên một tiếng không thể tưởng tượng nổi: "Chị!"
"Bác Văn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT