Ngay cả người phụ nữ đang khóc sướt mướt trên giường cũng không tự chủ được mà im bặt, hai mắt trợn lên như chuông đồng nhìn về phía Lưu Mỹ Vân, hận không thể xé nát cái miệng của cô.

"Thím, vị đồng chí nhỏ này nói không sai, nếu như thím còn không chịu phối hợp, chúng tôi đành phải giao thím cho đội tuần tra, trước lúc này, chúng tôi sẽ ở đây trông chừng, thím không thể rời khỏi giường của mình."

Trưởng tàu mất hết kiên nhẫn, cảm thấy ý kiến này thật sự không tệ, người khiến ông ta đau đầu, đến chỗ của đội tuần tra không chừng sẽ thành thật hơn.

"Dựa vào cái gì, tôi muốn đi vệ sinh!"

Người phụ nữ này vừa rồi giữ lấy lan can chết không buông tay, lúc này đột nhiên la hét muốn đi vệ sinh, những người xung quanh còn cái gì mà không hiểu nữa, đây là muốn đi giấu tiền, tiêu hủy chứng cứ.

"Bác gái, nếu như bác thật sự nhặt được, vậy mau trả lại cho người ta đi. Nếu như lát nữa đội tuần tra tìm được trên người bác, vấn đề này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, bác không nghĩ đến mình, cũng phải nghĩ đến những người trong nhà bác chứ.”

"Được rồi, cậu đến đằng trước gọi người đi."

Trưởng tàu hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, kêu nhân viên phục vụ đến toa xe phía trước gọi người.

Nhân viên phục vụ gật đầu, vừa đẩy đám người ra, thì nghe thấy phía sau "bịch" một tiếng.

"Ấy! Đừng đi, tôi trả cho cậu ta là được chứ gì!"

Nhìn lại, thì ra bác gái này vội vàng cản người ta lại, nên bước hụt chân, trực tiếp té từ trên cầu thang xuống.

Cũng may giường không cao lắm, ngoại trừ rách chút da thì không có vấn đề gì đáng ngại.

Bác gái nhanh chóng bò từ dưới đất lên, giữ chặt quần áo của nhân viên phục vụ, vẻ mặt còn khó chịu hơn cả ăn phân.

"Đều ở đây cả, rơi ra lúc cậu móc vé xe đấy!"

Bác gái móc ra một xấp đại đoàn kết từ cái túi trong cùng của cái quần bông, còn có hai tờ giấy viết thư nhăn nhúm, bên trên in nhà máy bông quốc gia số ba tỉnh Liêu.

Người đàn ông nhận lấy tiền và giấy phê duyệt, hai chân mềm nhũn, tựa lên toa xe, cả người giống như sống lại một lần nữa.

Một trò hề dần dần lắng xuống trong tiếng thổn thức của mọi người.

Người đàn ông tìm lại được tiền và giấy phê duyệt, bác gái cũng bị đuổi về toa xe ghế cứng, trước khi đi còn bị trưởng tàu giáo dục một trận ra trò, bà ta sợ đến độ sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy giống như cái sàng, kéo hành lý bước nhanh rời khỏi toa xe giường nằm.

Một người mồm thối mà chân cũng thối đã đi rồi, Lưu Mỹ Vân lập tức cảm giác không khí trong xe sạch sẽ hơn nhiều.

Những món ăn và đồ ăn vặt Lục Trường Chinh mang tới, cô cũng có khẩu vị ăn chúng.

Đồ ăn vặt ở thời đại này cũng chỉ là những món đơn giản như táo đỏ khô và đậu phộng hạt dưa, Lưu Mỹ Vân ăn táo đỏ, đang nói chuyện với Lục Trường Chinh thì người đàn ông vừa chuyển đến giường trên đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ.

"Đồng chí, vừa rồi thật sự cảm ơn cô!" Người đàn ông nhìn Lưu Mỹ Vân một cách thận trọng, trái tim không ngừng đập phình phịch.

"Không cần khách sáo." Lưu Mỹ Vân mỉm cười.

Nụ cười này khiến người đàn ông lập tức đỏ mặt, anh ta lớn tới từng tuổi này rồi nhưng chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, mắt cong cong, cười lên giống như vầng trăng khuyết.

"Xin chào, tôi tên Vương Học Binh, là nhân viên thu mua của nhà máy bông quốc gia số ba tỉnh Liêu."

Kiếp trước Lưu Mỹ Vân làm nhân viên tiêu thụ, người cô tiếp xúc nhiều nhất chính là nhân viên thu mua, trao đổi thông tin với đối phương xong, thì nhìn thấy Lục Trường Chinh ngồi bên cạnh không nói một lời, sắc mặt rất khó coi.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Trường Chinh nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta sợ hãi.

"Vị này là đồng đội của cô à?" Vương Học Binh cũng chú ý tới người đàn ông mặc quân trang màu xanh lục bên cạnh, sắc mặt vô cùng u ám, khí thế doạ người.

"Chào anh, tôi là người yêu của cô ấy, Lục Trường Chinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play