CHƯƠNG 39

Chính vào lúc Lưu Ly nghĩ vậy, Lưu Trần Thị và Phạm Phương Huệ nấp trong phòng cuối cùng vẫn là không ngồi yên được.

“Thứ tìm chết nào đến Lưu gia tôi làm loạn, xem Lưu gia không còn ai phỏng?” Lưu Trần Thị, cũng chính là nãi nãi của Lưu Ly, bước ra đầu tiên, mở miệng bèn mắng chửi.

Mắng xong câu này, Lưu Trần Thị liếc mắt con dâu tư Lưu Vương thị đang luống cuống tay chân ở một bên.

“Đồ vô dụng, chị em dâu người ta còn biết giúp đỡ nhau, cô lại như đầu gỗ ngây ra đó giả chết, lãng phí lương thực nhiều năm như vậy, đút chó cũng biết giúp trông nhà.”

Lưu Trần Thị mắng rất khó nghe, sắc mặt Lưu Vương thị tái nhợt, lại khúm núm không dám nói gì.

Người khác nhìn mặc dù đồng tình Lưu Vương thị, lại không ai nói giúp một câu.

Dù sao đây cũng là việc nhà người ta, huống hồ Lưu Vương thị ở Lưu gia có địa vị thế nào, thôn Đại Vĩ không ai không biết.

Chính là một nô tỳ chịu cực chịu khổ miễn phí, một cái bao ngay cả bảo vệ con mình cũng không có gan, thực ra người trong thôn cũng rất khinh thường sự nhu nhược của Lưu Vương thị.

Lưu Ly nhìn tứ thẩm sắc mặt khó coi, khẽ cau mày.

Tứ thẩm này, trong trí nhớ nguyên chủ cũng không xấu, nhưng tính tình quá yếu đuối, cô không thích.

Dời ánh mắt, nhìn sang hai chị em dâu Quân Tiểu Quyên, quả nhiên, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.



Cũng phải, ai bị gọi là “thứ tìm chết” sắc mặt cũng sẽ không dễ nhìn, càng huống hồ, trong lời khó nghe vừa rồi của Lưu Trần Thị vẻ ngoài là mắng Lưu Vương thị, nhưng ai nói không phải đang ghê tởm hai chị em dâu đó?

Hai chị em dâu Quân Tiểu Quyên và Vương Đại Lâm đều không phải dễ bắt nạt, đặc biệt là Quân Tiểu Quyên, đã dám trước mặt mọi người chỉ ra Tiêu Bích Huệ, đương nhiên cũng không sợ.

“Thím Trần, lời này của bà thật quá buồn nôn, tôi cũng chỉ là thấy đứa nhỏ Lưu Ly đáng thương bèn nói sự thật liền bị con dâu nhà bà đánh, bị đánh còn không cho chúng tôi đánh lại? Chẳng lẽ chỉ cho người Lưu gia bà đánh người, người khác đều không được đánh người sao? Cũng không biết đây là đạo lý gì.”

Quân Tiểu Quyên trực tiếp chống lại, không chút sợ hãi Lưu Trần Thị.

Mà lời này của Quân Tiểu Quyên, Lưu Trần Thị vẫn luôn không dám tiếp.

Phần lớn người đến xem náo nhiệt đều là dâu của Trương gia, nếu thật sự nói chỉ Lưu gia có thể đánh người, nhà khác không được, vậy nước bọt từng người Trương gia cũng có thể sặc chết bà ta.

Nhất thời, sắc mặt Lưu Trần Thị rất khó coi.

Ở Lưu gia, bà ta có quyền uy tuyệt đối, có bao giờ bị ngỗ nghịch như vậy?

Phạm Phương Huệ theo sau Lưu Trần Thị ra ngoài, thấy mẹ chồng nhà mình bị chọc giận đen mặt nói không ra lời, lập tức bước tới một bước, nặn ra nụ cười: “Muội tử Quân gia rất ngay thẳng, tôi biết điều này, chỉ là em dâu của tôi trước đó là đến bên núi gặt cỏ, không phải đi ăn trộm như muội tử nói, muội tử Quân gia đừng bị người ta dẫn dắt sai, há cảo và thịt gì đó không phải nhà nào cũng có thể ăn được.”

Tiêu thị vừa nghe đại tẩu nhà mình nói vậy, không nhịn được dựng thẳng sống lưng, chột dạ trong mắt thoáng chốc tiêu tán, dáng vẻ đoan chính.

Nghĩ mình vừa bị đánh cũng mất mặt, Tiêu thị bèn muốn Quân Tiểu Quyên bồi lễ xin lỗi, nhưng lời muốn nói lại vì cái trừng mắt của Phạm Phương Huệ mà nghẹn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play