“Vừa rồi Lưu Ly có nói trong nhà đều bị trộm, các bà có còn nhớ?”
Người này vừa nhắc, người có mặt lập tức hiểu ra.
Còn có người lắm chuyện trực tiếp tranh thủ Tiêu thị không chú ý chen vào phòng bếp, chạy tới trước nồi lớn.
Nhìn đồ trong nồi, người đó không nhịn được nuốt nước miếng.
Thịt này, há cảo này, họ đều đã lâu chưa được ăn rồi.
“Bà làm gì vậy?” Tiêu thị kinh ngạc xong, thấy Từ Đại Hồng tham ăn nhất thôn muốn cầm cái muôi ăn vụng, lập tức nổi giận.
Nhà nhiều người, chia tới miệng vốn cũng không bao nhiêu, nếu bị trộm một miếng há chẳng phải bà ta thiếu một miếng?
Từ Đại Hồng vừa thấy hành động của mình bị phát hiện, mặt ngượng ngùng: “Tôi, tôi chỉ đếm thử há cảo.”
Nói rồi, Từ Đại Hồng nhanh chóng liếc mắt trong nồi, cũng không đếm rõ cụ thể bao nhiêu viên, liền hét to: “Quả nhiên là hai mươi viên há cảo, còn có thịt.”
Dứt lời, Từ Đại Hồng dưới ánh mắt như lưỡi dao nhiễm độc của Tiêu thị, lẹ làng chen ra khỏi phòng bếp.
Những người khác xem náo nhiệt sau khi nghe thấy lời của Từ Đại Hồng, ánh mắt thoáng chốc thay đổi.
Vừa hạt dưa, vừa tóp mỡ, số há cảo và thịt cũng vừa khớp, đây chắc chắn không phải trùng hợp.
Nói vậy chuyện nhà Lưu Ly gặp trộm nhất định chính là do nhà tổ Lưu gia làm rồi.
“Vừa rồi lúc tôi ăn cơm tối còn thấy Tiêu Bích Huệ từ cửa thôn vác gùi về, tôi còn thấy lạ muộn vậy rồi sao Tiêu Bích Huệ còn ra khỏi thôn, thì ra là đi làm trộm.”
Bỗng nhiên, vợ Trương Đại Lâm – Quân Tiểu Quyên ở gần cửa thôn nhất chợt mở miệng.
Quân Tiểu Quyên và Tiêu Bích Huệ trước nay luôn không vừa mắt nhau, lúc bình thường còn nói vài câu, giờ đến xem náo nhiệt, đương nhiên muốn nhúng một chân.
Lời của Quân Tiểu Quyên vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên mặt Tiêu Bích Huệ.
Tiêu thị bị những ánh mắt này nhìn đến mặt lúc xanh lúc trắng, nhanh chóng không chống đỡ nỗi.
Nghĩ tới tất cả những chuyện này đều là vì Quân Tiểu Quyên, Tiêu thị bèn tức không chịu được, nhào về phía Quân Tiểu Quyên.
“Quân Tiểu Quyên, bà hay lắm, chạy đến nhà tôi nói năng linh tinh vu oan tôi, hủy hoại trong sạch của tôi, xem tôi có xé rách đầu lưỡi bà không, xem bà có còn dám nói bậy.”
Quân Tiểu Quyên không nghĩ tới Tiêu thị lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà ra tay với mình, nhất thời không kịp phản ứng, mặt bị Tiêu thị cào trầy, tóc cũng bị Tiêu thị kéo rối.
Vương Đại Lâm và Quân Tiểu Quyên là chị em bạn dâu, dù bình thường quan hệ thế nào, cũng không thể nhìn chị em dâu của mình bị người ta bắt nạt, thế là Vương Đại Lâm bước tới giúp Quân Tiểu Quyên.
Đàn bà trong thôn đều quen làm việc nông, không thiếu sức lực, đánh nhau tranh chấp đương nhiên cũng không cần nói nhiều.
Không bao lâu sau, Quân Tiểu Quyên dưới sự giúp đỡ của chị em dâu Vương Đại Lâm, chuyển bại thành thắng, Tiêu thị bị đánh cho kêu gào, Lưu Vương thị ở một bên gấp gáp không biết làm sao, bà ta nhu nhược đã quen căn bản không biết phải giúp đỡ thế nào.
Phòng bếp hỗn loạn vô cùng, Lưu Ly chỉ lạnh mắt xem kịch, ánh mắt lại rơi trên những cánh cửa phòng đóng chặt.
Cô ngược lại muốn xem xem, những người khác của Lưu gia còn có thể nhịn đến lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT