Lúc nghe tiếng xoẹt truyền đến, Lưu Ly cũng không quan tâm đến việc mình sắp ngã xuống đất, cô vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đập vào mắt mình là một mảnh trắng đến phát sáng, Lưu Ly cảm thấy máu cả người đều đọng lại.
Sao lại... có thể như vậy?
Trong đầu Lưu Ly trống rỗng, đến mức cô được ôm bởi một đôi tay to lớn vững vàng để mình không ngã xuống mà cũng không phát hiện ra, trong đầu chỉ có một mảnh trắng bóng ấy.
“Nàng còn muốn ngây ngốc trong ngực ta bao lâu nữa?” Giọng nói khàn khàn lại từ tính vang lên trên đỉnh đầu Lưu Ly.
Lưu Ly ngước mắt đối diện với ánh mắt của Cố Tại Ngôn, sau đó lại theo bản năng mà nhìn về phía vật thể trắng bóng một lần nữa... thật thật là trắng...
Cố Tại Ngôn: “...”
Cố Tại Ngôn cảm thấy nếu như không phải nữ nhân trước mắt là mẹ của con hắn, có lẽ là hắn đã...
Ánh mắt rơi vào biểu cảm càng ngày càng ngơ ngác của Lưu Ly, không hiểu sao Cố Tại Ngôn lại cảm thấy nhụt chí.
Thôi bỏ đi, cho dù không phải Bình Bình và Yên Yên là con của hắn thì hắn cũng không có cách nào đối xử với nữ nhân trước mắt giống cách đã đối xử với những nữ nhân không liên quan với mình.
Hắn không thể không thừa nhận, bất tri bất giác, nữ nhân này đã bước vào lòng hắn.
Đến mức trong lòng hắn cảm thấy thật sự rất vui vẻ vì có thể nhìn thấy cô vì mình mà sinh ra phản ứng ngơ ngác.
Mặc dù trong khoảnh khắc nữ nhân này xé y phục của hắn, hắn có hơi đen mặt.
“Đẹp không?” Thấy Lưu Ly vẫn nhìn chằm chằm vào mông mình như cũ, Cố Tại Ngôn yếu ớt lên tiếng, trong giọng nói khàn khàn lại mang theo vẻ quyến rũ một cách khó hiểu.
“Đẹp.” Lưu Ly vô thức gật đầu: “Trắng trắng, tròn tròn, thật là muốn sờ...”
Cố Tại Ngôn: “...”
Nửa canh giờ sau.
Trong phòng bếp, mùi hương thịt kho bay lên ngào ngạt, chỉ là mùi vị thôi mà đã có thể khiến người ta phải thèm đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi.
Có điều bên cạnh nồi thịt đang sôi ùng ục chính là những miếng thịt đang chất đống, da, nội tạng, còn có thịt gà, nấm, cùng với khoai tây, nhưng Lưu Ly chỉ đang ngồi thất thần trước bếp, mảy may không hề có ý muốn nấu nướng.
Rốt cuộc Bình Bình cũng không chịu được nữa rồi.
Cậu bước lên đưa tay sờ vào trán Lưu Ly.
Sau đó, bộ dạng như ông cụ non mà nhíu mày, lại sờ sờ vào trán của mình, lông mày càng nhíu chặt hơn nữa.
Lúc bàn tay nhỏ bé của Bình Bình đặt lên trán Lưu Ly, Lưu Ly đã hoàn hồn, nhìn động tác của Bình Bình, Lưu Ly có chút khó hiểu.
Lúc này, Bình Bình mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Mẹ đâu có nóng đâu, tại sao mặt lại đỏ như thế?” Còn ngồi trước bếp nữa, cả nửa ngày mà không có phản ứng.
Mặc dù Bình Bình vô thức muốn tác hợp cho cha và mẹ, nhưng dù sao thì tuổi của Bình Bình vẫn còn nhỏ, cho nên cậu chỉ biết lúc người lớn đơn độc ở cùng với nhau thì có thể xúc tiến tình cảm, nhưng mà tình cảm giữa người lớn với nhau là như thế nào thì cậu không hề biết, cho nên mới có câu hỏi như hiện tại.
Lưu Ly: “... à, có lẽ là bởi vì lửa nóng quá.”
Đúng vậy, bởi vì lửa nóng nên mới làm cô đỏ mặt.
Bình Bình: “...” Biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn lại càng thêm nghiêm túc.
Mẹ đang coi cậu là trẻ con mà đối phó à?
Trước khi chưa đốt lửa thì mặt mẹ đã đỏ rồi, cậu có thể nhìn rõ mà.
“Mẹ à, nước kho sắp cạn rồi kìa.” Bình Bình không vạch trần lời nói dối của Lưu Ly mà là nghiêm túc chỉ vào cái nồi.
Lúc này, Lưu Ly mới hoàn hồn, cô nhanh chóng xử lý nguyên liệu rồi bỏ vào trong nồi.
Chỉ là nhìn thấy một đống nguyên liệu trong nồi, Lưu Ly khóc không ra nước mắt.
Lúc nãy cô làm cái gì vậy, nói cái gì vậy?
Tại sao cô lại nói là muốn sờ vào cặp mông trắng nõn của Cố Tại Ngôn... đúng là xấu hổ quá đi.
Chắc chắn là do cô điên rồi mới có thể nói ra những lời như vậy.
Bình Bình nhìn mẹ mình lại tiếp tục thất thần, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.
Yên Yên nhìn thấy Bình Bình bước ra thì vội vàng hỏi: “Ca ca, có phải là mẹ đã bị bệnh rồi không?”
Yên Yên lo lắng nói.
Bình Bình nghe vậy thì lắc đầu: “Không có đâu, mẹ chỉ bị lửa hun nóng thôi.”
“À.” Yên Yên không suy nghĩ gì nhiều: “Mặt mẹ đỏ như thế, muội còn tưởng là mẹ mệt mỏi ngã bệnh, mẹ không bệnh là tốt rồi.”
“Ừm, mẹ vẫn khỏe lắm.”
Lưu Ly trong phòng bếp nghe thấy cuộc đối thoại của hai huynh muội, trong lòng cảm thấy ấm áp, đồng thời lại có chú xấu hổ.
Hóa ra là bộ dạng đỏ mặt của mình đều khiến hai đứa nhỏ chú ý.
Hai đứa nó nhỏ như thế, vậy Cố Tại Ngôn thì sao, có phải là đã nhìn thấy rồi không?
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lưu Ly bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trong đầu bắt đầu hồi tưởng là những chuyện xảy ra gần đây.
Trong khoảng thời gian này mình càng ngày càng không giống mình.
Từ trước đến nay mình là một người ung dung rất có lý trí, rất ít khi bị chuyện xung quanh làm ảnh hưởng đến năng lực suy tính.
Cho đến bây giờ, cô đều biết là mình đang làm cái gì, tất cả gần như đều đi đúng quỹ đạo.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, mình mơ hồ, bối rối, gặp phải phiền phức... nói một cách chính xác, đụng phải những chuyện liên quan đến Cố Tại Ngôn thì đầu óc của cô như không còn sử dụng được nữa, không có cách nào tỉnh táo, hầu như là lúc nào cũng làm ra chuyện khiến mình phải mất mặt xấu hổ.
Lại càng dễ đỏ mặt, dễ dàng xấu hổ.
Giống như là ngày hôm nay.
Quả thật giống y như nữ chính ngây ngô ngọt ngào trong tiểu thuyết.
Nhưng mà lý do là gì?
Đây là lần đầu tiên Lưu Ly bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
Tất cả là bởi vì Cố Tại Ngôn, mà bản thân cô cho dù không có chút kinh nghiệm gì với chuyện tình cảm, cũng có hơi ngốc nghếch, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô không hiểu chút nào.
Dù sao thì bản thân vẫn là phụ nữ thời hiện đại, cô đã xem không ít phim truyền hình và đọc không ít tiểu thuyết, thậm chí cô còn từng diễn kịch tình cảm.
Cho nên, chẳng lẽ là mình đã thích Cố Tại Ngôn rồi?
Sau khi Lưu Ly phân tích đến đây, không hiểu sao tim cô lại đập liên hồi.
Trong lúc nhất thời, bất ngờ, kinh ngạc, bối rối, những cảm xúc phức tạp đen xen trong lòng cô.
Thân là phụ nữ hiện đại, Lưu Ly cũng không phải là một người không dám yêu không dám hận.
Chỉ là bây giờ mình đang ở thời đại này, cô không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Thân phận của Cố Tại Ngôn không đơn giản, có thể là đại tướng quân.
Mà mình chỉ là một nông nữ bình thường, còn là nông nữ chưa lập gia đình mà lại có hai đứa con.
Xét về thân phận và địa vị, hoàn toàn không xứng.
Cô không phải là một đứa nhỏ vô tri, sẽ không cảm thấy tình cảm là trên hết, cô không tin vào câu nói chỉ cần có tình cảm thì có thể vượt qua mọi khó khăn.
Bởi vì cô biết rõ một khi phụ nữ bị chuyện yêu đương chi phối suy nghĩ, vậy thì bản thân chính là kẻ thất bại trong chuyện tình cảm.
Dù sao thì phụ nữ cảm tính, đàn ông thì không như vậy.
Nhưng mà cô cũng không phải là một người bởi vì hiện thực mà gạt bỏ tình cảm.
Cho dù là tình cảm hay là chuyện gì khác thì cũng không nên chưa nỗ lực thử mà đã từ bỏ.
Cho nên, cô quyết định thuận theo tự nhiên.
Dù sao thì cô cũng không biết mình đối với Cố Tại Ngôn là tình cảm đơn phương hay lưỡng tình lương duyệt.
Nếu như Cố Tại Ngôn cũng có ý với mình, cô sẽ không trốn tránh, cố gắng để mình có thể đứng ở một vị trí không thấp hơn Cố Tại Ngôn quá nhiều, có thể đủ để sóng vai bên nhau.
Nếu như Cố Tại Ngôn không có ý với mình, vậy thì cô cứ cất dấu phần tình cảm này trong lòng, rồi cứ để mặc nó cho thời gian.
Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, Lưu Ly cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay, trong căn nhà mới của Lưu Ly tràn đầy hương thơm thịt kho, làm cho những người đi lên núi đi ngang nhà Lưu Ly phải thèm nhỏ dãi.
Mà khuya hôm đó, Lưu Ly vốn dĩ nên ngủ bỗng nhiên lại ngồi dậy từ trên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT