Không đợi Trương Đỗ Quyên nói lời thổ lộ xong, Yên Yên kinh ngạc lên tiếng cắt ngang lời Trương Đỗ Quyên.
Lúc Trương Đỗ Quyên ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn Yên Yên, Yên Yên vừa nhăn nhó mà vừa ngây thơ nói: “Nhưng mà cha của cháu đã có mẹ của cháu rồi mà.”
“Ta...” không ngại...
Có một căn nhà lớn như thế, ai mà thèm quan tâm nam nhân đã thành thân hay chưa.
“Dì không xinh đẹp bằng mẹ của cháu, không biết kiếm tiền bằng mẹ cháu, cũng không biết chọc cha cháu vui bằng mẹ cháu...” Yên Yên không đợi Trương Đỗ Quyên nói xong thì đã bắt đầu xòe ngón tay ra mà đếm những thiếu sót của Trương Đỗ Quyên.
Chỉ là lúc Yên Yên nói cái câu “không biết chọc cho cháu vui bằng mẹ cháu”, biểu cảm trên mặt Lưu Ly liền cứng đờ.
Chọc cho Cố Tại Ngôn vui vẻ?
Không, cô không có.
Đây không phải là cô, cô chắc chắn chưa từng làm ra loại chuyện chọc cho đàn ông vui vẻ.
Lưu Ly rất muốn răn dạy Yên Yên đừng tùy tiện úp nồi vào mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Trương Đỗ Quyên, Lưu Ly quyết định không lên tiếng.
Thôi bỏ đi, cứ coi như là lời nói của trẻ con vô ý.
Có ai mà không thích con gái nhà mình giúp đỡ mình, cô còn mừng rỡ đây này.
“Cho nên dì à, dì vẫn nên dập tắt hi vọng đi, cha cháu sẽ không vì dì mà bỏ mẹ cháu đâu.”
Lúc Lưu Ly còn đang thất thần, Yên Yên đã đếm đủ những thứ mà Trương Đỗ Quyên không bằng Lưu Ly, sau đó đưa ra kết luận cuối cùng.
Lại nhìn sang Trương Đỗ Quyên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đỏ hoe, đáy mắt còn chan chứa nước mắt, đã có vẻ ấm ức khi bị xem thường, còn có sự xấu hổ và giận dữ khi bị hạ thấp.
Lưu Ly thật sự rất kinh ngạc, dù sao thì Yên Yên trông rất đáng yêu lại mềm mại, gần như không hề có lực sát thương. Nếu như so sánh, Bình Bình có lực sát thương hơn một chút.
Nhưng mà cảnh tượng ngày hôm nay hình như đã lật đổ nhận thức của cô đối với Yên Yên.
Nhưng mà không thể không nói, Yên Yên như thế này cũng vô cùng đáng yêu.
Bởi vì cô có thể nhìn ra được trên người Yên Yên mọc gai là bởi vì đang bảo vệ cho người mẹ này.
Từ trước đến nay, Trương Đỗ Quyên là một người rất kiêu ngạo, không có một cành hoa duy nhất nào trong thôn lại không kiêu ngạo.
Bị một đứa nhỏ năm tuổi chê bai không còn gì, nàng ta tức giận muốn đánh người.
Nàng ta kém hơn Lưu Ly điểm nào chứ, Lưu Ly chỉ là một lão bà hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể xinh đẹp, trẻ trung bằng nàng ta?
Trương Đỗ Quyên gào thét trong lòng, bởi vì Cố Tại Ngôn đứng trước mặt nên nàng ta đã nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn có thể kìm nén lửa giận xuống, bộ dạng vô cùng ấm ức đáng thương mà nhìn Cố Tại Ngôn: “Cố đại ca...”
Tiếng gọi này mềm mại không xương, vô cùng nũng nịu, Lưu Ly nhịn không được mà nổi da gà, cả người run rẩy.
“Cút...”
Cố Tại Ngôn sa sầm mặt, lạnh lùng phun ra một chữ, không hề có ý muốn nể mặt Trương Đỗ Quyên.
Nếu như có bọn người Nhật Thiên ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy Trương Đỗ Quyên vô cùng may mắn.
Đổi lại là trước kia, chủ tử nhà bọn họ đã sớm ném người ra ngoài, làm gì có chuyện để mặc cho nữ nhân diễn vở kịch buồn nôn trước mặt mình.
Đây cũng là do Cố Tại Ngôn cố ý để Yên Yên biểu hiện, lúc này mới cho Trương Đỗ Quyên sân khấu.
Bây giờ Yên Yên đã nói xong rồi, đương nhiên Cố Tại Ngôn không cần phải khách khí nữa.
Trương Đỗ Quyên vô cùng khó tin.
Thương hương tiếc ngọc đã nói đâu?
Không phải nam nhân nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, chẳng phải ai cũng sẽ mềm lòng dỗ dành vài câu à?
Tại sao lại như vậy?
Trương Đỗ Quyên kinh ngạc nhìn Cố Tại Ngôn, trông có vẻ như rất khó hiểu.
“Cút đi, đừng để ta phải ném ngươi ra ngoài.”
Cố Tại Ngôn chẳng muốn nhìn Trương Đỗ Quyên thêm một chút nào, hắn lại không kiên nhẫn mà lên tiếng uy hiếp một lần nữa.
Lần này, Cố Tại Ngôn không hề keo kiệt mà thể hiện quyền y của mình, Trương Đỗ Quyên hoảng sợ đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì nhiều, nàng ta liền vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Đợi đến lúc nàng ta chạy ra khỏi cửa nhà Lưu Ly, nghe thấy cửa đóng rầm một tiếng, bản thân vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cố Tại Ngôn lúc nãy thật sự thật sự rất đáng sợ.
Lúc này, Trương Đỗ Quyên đã gạt bỏ suy nghĩ muốn quyến rũ Cố Tại Ngôn, nam nhân đó ngoại trừ có tiền ra thì không có chỗ nào là thích hợp.
Vóc dáng xấu xí, tính tình khó chịu, còn không bằng Âu Dương công tử.
Chỉ là Trương Đỗ Quyên vừa mới nhớ tới cảnh tượng Âu Dương Diệp ném con thú đầy máu me vào người nàng ta, sắc mặt liền trắng bệt.
Đột nhiên, nàng ta cảm thấy số mình thật khổ.
Ông trời đã cho nàng ta nhan sắc xinh đẹp, sao lại không cho nàng ta tìm một nam nhân hợp ý?
Nàng ta muốn gả cho một người thật tốt, còn phải chịu đựng tính khí thất thường của người ta, mạng của nàng ta thật là khổ mà.
Trương Đỗ Quyên uể oải đi vào trong thôn, chỉ là đi được vài bước, tay nàng ta bỗng nhiên đặt ngay vạt áo của mình, trong nháy mắt tất cả đều là ánh sáng.
May mắn là lần này không uổng công.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Trương Đỗ Quyên đã tốt hơn nhiều.
Sau khi Trương Đỗ Quyên đi rồi, trong nhà đã yên tĩnh lại.
Tâm trạng Lưu Ly đang tốt, nghĩ tới ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc tân gia, cô cũng không còn gấp gáp đi điều chế dược mà là nói với Yên Yên và Bình Bình.
“Bọn con chờ nha, mẹ sẽ làm thịt kho cho con ăn.”
Lúc này, Lưu Ly cũng chỉ muốn làm đồ ăn ngon để thưởng cho Yên Yên, về phần tại sao lại thưởng, tại sao tâm trạng lại tốt hơn, Lưu Ly không suy nghĩ sâu xa.
Dù sao thì về mặt tình cảm, Lưu Ly thật sự có chút trì độn.
Nhìn bộ dạng cười tươi của Lưu Ly, ba cha con đều cười theo.
Yên Yên nghe thấy mẹ muốn làm thịt kho, hai mắt liền phát sáng, vội vàng hỏi: “Mẹ ơi, cái gì gọi là thịt kho vậy?”
Mặc dù không biết thịt kho là cái gì, nhưng mà nghe thấy có vẻ rất ngon miệng.
Dù sao thì những món lạ lẫm mà mẹ làm đều rất ngon, cho nên món thịt kho này chắc chắn cũng rất ngon.
Yên Yên vô cùng tin tưởng Lưu Ly.
Thịt kho là cái gì, đương nhiên Lưu Ly sẽ không thể nào miêu tả thành lời, cho nên Lưu Ly liền nói một cách thần bí: “Chờ một canh giờ nữa thì con sẽ biết thôi.”
Kho thịt rất tốn lửa, nhưng có một vài món đơn giản lại được nấu nhanh chóng, cho nên một canh giờ là đủ rồi.
Nói xong, Lưu Ly liền đi ra nhà sau.
Nhưng khi nhìn thấy động tác của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn vội vàng đặt Yên Yên đang ôm trên tay xuống rồi đi theo Lưu Ly.
Yên Yên cũng muốn đuổi theo, lại bị Bình Bình kéo lại.
Chỉ là vừa mới nắm chặt tay Yên Yên, Bình Bình lại ảo não vô cùng.
Cậu đứng về phe mẹ, cậu còn chưa tha thứ cho cha, tại sao lại phải giữ chặt tay muội muội chứ?
“Ca ca kéo muội làm gì?”
Lúc này, Yên Yên lên tiếng hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
Bình Bình: “... chắc chắn là mẹ muốn đi lấy thịt, chúng ta đi vào trong phòng bếp chờ đi, đừng làm chậm trễ chuyện của mẹ.”
Đúng, đây chính là nguyên nhân mà cậu giữ chặt muội muội, tuyệt đối không phải là bởi vì muốn tạo cơ hội cho cha và mẹ ở cùng nhau.
Bình Bình tự an ủi mình trong lòng, sau đó nắm tay Yên Yên đi ra phía trước.
Yên Yên cảm thấy Bình Bình nói rất có đạo lý, cho nên cũng không phản bác nữa.
Ở trong phòng chứa đồ, Lưu Ly nhìn những tảng thịt treo trên xà nhà, đang định nhón chân lên muốn lấy đi, một cái tay khác đúng lúc này vượt qua đỉnh đầu của cô lấy miếng thịt đó.
“A...”
Vốn dĩ trong đầu Lưu Ly còn đang suy nghĩ làm món thịt kho như thế nào, lại suy nghĩ rất chuyên chú, căn bản không biết phía sau có người đi theo.
Đột nhiên lại có một cánh tay vươn ra như thế, dọa cô giật nảy cả mình.
Hù dọa thì không sao, điều quan trọng là phản ứng của cô quá dữ dội.
Lúc tránh sang bên cạnh, không biết tại sao lại dẫm vào váy của mình rồi ngã qua một bên, cô theo bản năng muốn nắm lấy cái gì đó. Nhưng trời xui đất khiến, cô lại nắm phải mảnh vải ngày mông Cố Tại Ngôn.
Sau đó liền nghe thấy xoẹt một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT