Thư Tình nghiêng đầu, cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh, "Hả? Hoắc Vân Thành, anh muốn nói gì?"
Đôi mắt người đàn ông trong veo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Thư Tình.
Đôi mắt sâu thẳm của anh như hai vòng xoáy, sâu không lường được.
Anh khẽ gật đầu, đến gần Thư Tình, "Thật ra cô đã sớm biết Hạ Tinh Tinh sẽ đi đổi bản vẽ, chị Vương cũng là do cô sắp xếp, tất cả đều do cô tính toán trước.
Đúng không?"
Advertisement
Thật ra Hoắc Vân Thành đã sớm biết đáp án, nhưng anh muốn nghe Thư Tình chính miệng nói.
Nếu anh đoán không lầm, Thư Tình đã sớm biết Hạ Tinh Tinh sẽ đối phó với cô, nên đã sắp đặt tất cả.
Không chỉ khiến Hạ Tinh Tinh gậy ông đập lưng ông, bị đuổi khỏi Hoắc Thị.
Càng thuận tiện cho giết gà dọa khỉ, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều nằm trong lòng bàn tay Thư Tình.
Thủ đoạn như vậy, chuẩn xác, tàn nhẫn, dứt khoát.
Anh đánh giá rất cao.
Khó có thể tưởng tượng được, một cô gái trẻ tuổi đến từ nông thôn lại có trí thông minh như vậy.
Trong lúc lơ đãng, Hoắc Vân Thành càng tới gần Thư Tình hơn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mặt Thư Tình đỏ lên.
Hỏi thì hỏi, dựa vào gần như vậy làm gì!
Thư Tình nhích ra bên cạnh, nghiêm mặt nói, "Không.
Kẻ đầu sỏ đương nhiên là Hạ Tinh Tinh.
Hại người không thể có, phòng người không thể thiếu.
Cô ta muốn hãm hại tôi, sao tôi có thể ngồi chờ chết?
Nếu không phải cô ta ra tay hại tôi trước, sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.
Cho nên, tôi đây chỉ là đối xử với người khác theo cách mà họ làm với tôi mà thôi, tôi cũng không cảm thấy mình đã làm sai."
"Tôi có nói cô làm sai sao?" Hoắc Vân Thành cong môi, cười như không cười.
Thư Tình ngẩn người, chẳng lẽ Hoắc Vân Thành không phải tìm cô để hỏi tội sao?
"Sau này nếu còn có chuyện như vậy nữa, cô có thể nói cho tôi biết." Hoắc Vân Thành lại nhích đến gần Thư Tình.
Anh nghiêng người, hai tai đè hai bên người Thư Tình, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, thanh âm có phần mơ hồ, "Tôi không muốn thấy vị hôn thê của mình bị bắt nạt."
Bị hơi thở nam tính vây lấy, tim Thư Tình đập nhanh hơn, "Loại chuyện vặt vãnh này tôi có thể ứng phó được, không cần phiền Hoắc đại tổng tài đại giá quang lâm."
Người đàn ông này có lầm không vậy, không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ám muội như vậy làm gì? Không sợ Đường Đường của anh ghen à?
"Vậy nên, cô rốt cuộc là ai?" Vẻ quyến rũ trong mắt Hoắc Vân Thành càng sâu hơn, "Vì sao lại biết thiết kế trang sức? Phần mềm mà cô dùng để vẽ hôm nay, nếu tôi không nhìn nhầm thì là do Ada thiết kế, cô và cô ấy có quan hệ gì?"
Thư Tình sửng sốt một chút, Hoắc Vân Thành đang nghi ngờ cái gì? Không phải thân phận của cô bại lộ rồi đó chứ!
Thư Tình đứng dậy, bình tĩnh mỉm cười, "Không phải anh vừa nói rồi sao, tôi là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh.
Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Nói xong, Thư Tình xoay người rời đi.
Hoắc Vân Thành nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của cô, ánh mắt Hoắc Vân Thành dao động, có chút phức tạp.
Anh trầm tư một chút rồi gọi Lâm Nham Phong đến, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Giúp tôi điều tra Thư Tình, tôi muốn tất cả thông tin của cô ấy!"
"Thư Tình?" Lâm Nham Phong có chút kinh ngạc.