Nhưng mà, một giây sau, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Vân Thành khiến cho Từ Uyển Nhi như rơi vào hầm băng: “Từ Uyển Nhi, ý tôi là bảo cô đi ra ngoài.


“Vân Thành…” Từ Uyển Nhi không thể tin trợn to hai mắt, cắn cánh môi: “Em vẫn chưa giải thích bản kế hoạch cho anh mà.


Hoắc Vân Thành nhíu mày, mất kiên nhẫn nhìn cô ta: “Để đó là được.


“Nhưng mà, anh hai dặn phải tỉ mỉ giải thích cho anh…” Vẻ mặt Từ Uyển Nhi rất ấm ức.

Advertisement

Hoắc vân Thành đuổi cô ta đi ngay trước mặt Thư Tình, vậy mặt mũi của cô ta biết giấu vào đâu?
Trước đây, tuy rằng Hoắc Vân Thành đối xử với cô ta hơi lạnh nhạt, nhưng sẽ không đuổi cô ta đi giống như bây giờ.

Thư Tình đến Hoắc gia, tất cả đều thay đổi!

Hoắc Vân Thành còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần, thậm chí còn muốn đuổi cô ta đi.

Hết thảy đều là do Thư Tình gây ra!
Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của Từ Uyển Nhi, trong lòng Thư Tình vô cùng sảng khoái, cô nhếch môi, châm chọc nói: “Thư tiểu thư, đừng nói là cô hoài nghi năng lực của chồng tôi, cho rằng anh ấy xem không hiểu đấy nhé?”
Từ Uyển Nhi kéo cánh tay của Hoắc Vân Thành, vội vã giải thích: “Vân Thành, em không có ý đó.


Hoắc Vân Thành lạnh lùng rút tay ra, cau mày nói: “Ra ngoài.


Từ Uyển Nhi hung hăng trợn mắt lườm Thư Tình một cái, vô cùng không cam lòng ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

Thư Tình bắn cho Hoắc Vân Thành một ánh mắt khen ngợi: “Làm tốt lắm.


Hoắc Vân Thành thản nhiên nói: “Tôi chẳng phải người dưng hay sao? Sao gọi chồng này chồng nọ thuận miệng thế?”
Thư Tình cười khan một tiếng: “Chuyện đó, không phải là anh thích Đường Đường à? Tôi giúp anh quét mấy đóa hoa đào nát kia đi còn không vui sao? Miễn cho Đường Đường biết có nhiều người vây quanh anh như vậy lại nảy lòng ghen.


Đường Đường…
Nghe được cái tên này từ trong miệng Thư Tình, ánh mắt của Hoắc Vân Thành không hiểu sao có hơi phức tạp.

“Không có chuyện gì thì tôi cũng đi đây.

” Thư Tình xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Lúc này Từ Uyển Nhi đầy mặt tức giận đứng ở cửa phòng làm việc của chủ tịch, thấy Thư Tình đi ra, ngọn lửa giận trong lồng ngực bùng lên, cô ta đưa chân ra định ngáng chân Thư Tình.

Thư Tình nhanh tay lẹ mắt, nhạy bén tránh được.

“Từ đại tiểu thư, chồng tôi không phải bảo cô đi sao? Sao còn đứng chờ ngoài cửa thế này? Đang canh cửa hả?” Khóe miệng Thư Tình nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc.

“Thư Tình, cô nói gì đó?” Từ Uyển Nhi ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, Thư Tình đang ám chỉ cô ta là chó giữ cửa, lửa giận trong lòng Từ Uyển Nhi lại dâng cao.

Thư Tình nhìn về phía Lâm Nham Phong bên cạnh, nói: “Trợ lý đặc biệt Lâm, không phải công ty chúng ta không cho phép những người không có nhiệm vụ tiến vào sao? Anh còn không mau mời Từ tiểu thư rời đi.


“Thư Tình, cô đuổi tôi đi?” Tư Uyển Nhi hơi mất lí trí, tức giận đến mức cả người đều run lên.

Hoắc Vân Thành đuổi cô ta thì coi như thôi, Thư Tình có tư cách gì mà đuổi cô ta?
“Từ tiểu thư, mời cô về cho.

” Lâm Nham Phong ngăn lại Từ Uyển Nhi.

Nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Từ Uyển Nhi, Thư Tình cũng không thèm quay đầu, cô quay về bộ phận thư ký.

Vừa ngồi vào chỗ, điện thoại bàn lại reo lên.

Thư Tình cúi đầu nhìn, lại là đường dây riêng “888” của chủ tịch.

Hàng lông mày thanh tú nhíu lại, Thư Tình nhận điện thoại: “Hoắc Vân Thành anh có thôi đi chưa, lại tìm tôi làm gì nữa?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Vân Thành: “Đến phòng họp mở cuộc họp.


“Họp?” Thư Tình ngờ vực.

Hoắc Vân Thành trầm giọng nói: “Cuộc họp về hạng mục hợp tác với Hãng thời trang Lady.


“À, được.


Khi Thư Tình mang theo tài liệu chạy tới phòng họp, Hoắc Vân Thành đã ngồi bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play