Cao quý, trang nhã, hào phóng, lại mang theo vài phần quyến rũ, xinh đẹp khiến người ta không dời mắt nổi.

Đây chẳng phải Thư Tình sao?

Advertisement

Sao cô có thể đẹp như vậy!!!

Ánh mắt Từ Uyển Nhi lóe lên vẻ ghen tỵ, chỉ vào Thư Tình nói với nhân viên bán hàng: “Tôi mua bộ lễ phục này! Gói lại cho tôi!”

Nhân viên bán hàng có chút khó xử: “Nhưng mà...vừa rồi cô ấy nói cô ấy sẽ mua.”

Giọng điệu Từ Uyển Nhi không tốt: “Cô ta trả tiền rồi à?”

Nhân viên bán hàng chần chừ một lúc: “Vậy thì chưa ạ.”

“Chưa trả tiền tức là chưa mua, Uyển Nhi bảo cô gói lại cô không nghe thấy sao?” Bạch Lam lấy lòng chỉ vào Từ Uyển Nhi, lại liếc nhân viên bán hàng nói:

“Cô nhìn cho rõ ràng, đây là cô cả Từ gia, nếu đắc tội cô ấy, cô cứ chờ cuốn gói rời đi thôi!”

Trong lòng nhân viên bán hàng rối rắm một lúc, Từ gia ở thành phố A là gia tộc giàu sang quyền thế, thế lực không tầm thường, Từ Uyển Nhi lại là cháu gái mà Từ lão gia tử yêu thương nhất, một nhân viên bán hàng nhỏ bé như cô ta không thể đắc tội nổi.

Cô ta không biết Thư Tình có thân phận gì, nhưng cô ta cảm thấy, đắc tội Thư Tình, vẫn tốt hơn đắc tội cô cả Từ gia.

Nghĩ như vậy, nhân viên bán hàng đi đến trước mặt Thư Tình, có chút căng thẳng mở miệng: “Thưa cô, lễ phục cô đang mặc đã có người mua rồi, mời cô cởi ra cho.”

Khóe môi Thư Tình nở nụ cười châm chọc: “Vừa nãy chẳng phải tôi đã nói tôi sẽ mua rồi sao.”

“Nhưng mà...”

Nhân viên bán hàng đang suy nghĩ làm sao để Thư Tình cởi đồ ra, chỉ thấy Bạch Lam giẫm lên giày cao gót đi qua, vênh váo đắc ý nói với Thư Tình:

“Uyển Nhi đã nhìn trúng bộ lễ phục này, đồ quê mùa nhà cô còn không mau cởi ra!”

“Vậy sao?” Thư Tình không nhanh không chậm nhìn thoáng qua cô ta, thản nhiên nói: “Lẽ phục này là tôi thấy trước, cũng là tôi nói muốn mua trước.

Chắc cô Từ không thể không biết tới trước được trước đâu nhỉ?”

“Kẻ nhà quê như cô cũng có tiền mua sao?” Bạch Lam hung hăng trừng Thư Tình: “Cô có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không? Chỉ dựa vào cô, mua nổi sao?”

“Có mua nổi hay không không phiền cô phải lo lắng.” Thư Tình không muốn để ý Bạch Lam, trực tiếp lấy thẻ đen đưa cho nhân viên bán hàng nói: “Giúp tôi quẹt thẻ đi.”

Từ Uyển Nhi nhìn tấm thẻ trong tay Thư Tình, càng lúc càng nóng mắt.

Cô ta nhớ, Hoắc Vân Thành có một tấm thẻ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play