Chương 318
Hoắc Thiến càng đổ thêm dầu vào lửa nói: “Dì à, dì xem anh họ bây giờ không tôn trọng dì chút nào cả, trước đây anh ấy đâu có như vậy, đều là do cái con Thư Tình kia! Không biết cái đồ quê mùa kia cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì mà có thể mê hoặc anh ấy không biết trời nam đất bắc đến vậy nữa, sau này nếu anh họ thực sự cưới cô ta thì chúng ta làm gì còn chỗ đứng trong Hoắc gia chứ!”
Mẹ Hoắc ôm ngực hừ lạnh: “Thiến Thiến yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không để cho Vân Thành cưới con nhỏ đó!”
Nhìn bóng lưng mẹ Hoắc và Hoắc Thiến rời đi, Thư Tình không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Một tháng qua, cô đã lao tâm lao lực cống hiến cho Hoắc thị, vậy mà mẹ Hoắc lại liên danh với Hội đồng quản trị sa thải cô.
Thật đáng ghét.
Ánh mắt Thư Tình trở nên lạnh lẽo, cô nhìn Hoắc Vân Thành bình thản nói: “Anh yên tâm, hai tháng sau tôi sẽ rời khỏi đây, mẹ anh sẽ không làm khó dễ anh nữa đâu.”
Vừa nghe đến Thư Tình sẽ rời đi, khuôn mặt Hoắc Vân Thành liền trầm xuống.
Cô muốn rời đi là vì những gì mẹ anh nói lúc nãy, hay là…
“Thư Tình, mẹ tôi là người như vậy đấy, những lời đó em đừng để trong lòng.”
Đôi mắt anh lóe lên tia sáng khó lường, anh khàn giọng nói: “Em tin tôi, phía mẹ tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không gây khó dễ cho em nữa đâu.”
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thành, trái tim của Thư Tình không khỏi đập chậm hơn nửa nhịp.
Cô lùi lại một bước, cười cười liền đổi chủ đề: “Đừng nói tới chuyện này nữa, chúng ta đi thôi kẻo muộn.”
Đôi mắt Hoắc Vân Thành khôi phục vẻ hờ hững thường ngày, môi mỏng mấp máy: “Đi thôi!”
Hai người ra tới sân bay, Hoắc Vân Thành dẫn Thư Tình dừng chân trước một chiếc máy bay Boeing.
“Đây là máy bay của anh?” Thư Tình nhìn chiếc máy bay sang trọng trước mặt.
Sinh nhật trước đây của cô ông nội cũng muốn mua một chiếc máy bay như vậy tặng cho cô, nhưng Thư Tình từ chối bởi vì cô sợ độ cao.
“Hoắc tổng, Thư tiểu thư.”
Cơ trưởng và tiếp viên hàng không kính cẩn đứng ở cửa chào đón Hoắc Vận Thành và Thư Tình.
“Lên thôi.” Hoắc Vân Thành nắm tay Thư Tình dẫn cô lên máy bay.
Máy bay sải cánh bay vụt lên, chẳng mấy chốc đã biến mất đằng sau những tầng mây.
Ở độ cao 100.000 feet, Thư Tình ngồi bên cạnh Hoắc Vân Thành, lơ đãng nhìn những tầng tầng lớp lớp đám mây bên ngoài cửa sổ.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Hoắc Vân Thành đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi bên tai Thư Tình.
“Không có gì.” Thư Tình quay đầu lại đối diện với ánh mắt sâu thẩm của anh, đáp: “Tôi đang nghĩ ai là người muốn đối đầu với Hoắc thị.”
“Đến Pháp rồi là biết thôi.” Hoắc Vân Thành cười khẩy: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, uống chút gì đi. Em muốn uống nước gì?”
Thư Tình ngẫm một chút: “Nước cam.”