Chương 297
Nước lạnh như băng rơi xuống người Hoắc Vân Thành, nửa giờ sau, thật vất vả mới coi như là dập tắt được ngọn lửa trong lòng anh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thư Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Hoắc Vân Thành nghiêng người dựa vào một bên giường, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn cô.
“Hoắc Vân Thành, anh làm gì trên giường tôi?” Thư Tình lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
Hoắc Vân Thành nhíu mày, bật cười nói: “Em nhìn cho kĩ, đây là giường của tôi.”
Thư Tình nhìn quanh bốn phía, “Sao tôi lại nằm trên giường anh? Anh muốn làm gì?”
Hoắc Vân Thành như cười như không nhìn cô, cong môi thản nhiên hỏi: “Chuyện tối qua, em không nhớ gì sao?”
Tối qua?
Tối hôm qua có chuyện gì?
Thư Tình cảnh giác nhìn Hoắc Vân Thành, cô day day huyệt thái dương, kí ức dần dần quay lại.
Cô nhớ ra rồi, tối qua cô hẹn Vu Na đi quán bar uống rượu, kết quả gặp phải tên lưu manh A Tam, bất cẩn bị bỏ thuốc.
Sau đó, Hoắc Vân Thành đột nhiên xuất hiện mang cô đi, cô nhớ rõ lúc đó cả người vô cùng khô nóng, sau đó mất đi ý thức.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô và Hoắc Vân Thành đã làm ra một số chuyện trẻ con không nên xem.
Nghĩ tới đây, Thư Tình vội vàng kiểm tra chính mình một chút.
Còn may, không có gì bất thường.
Thư Tình vẫn có chút không yên lòng, hỏi: “Tối hôm qua anh…không có làm gì dó chứ?”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô gái trước mặt, mày kiếm Hoắc Vân Thành khẽ nhếch: “Sao thế, em hy vọng tôi làm gì đó à?”
“Không có!” Thư Tình trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thành.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Thư Tình tự thấy bản thân khá may mắn, may mà tối qua gặp Hoắc Vân Thành, may mà anh cũng coi như là một chính nhân quân tử.
Nếu không, tối qua thực sự gặp nguy rồi.
“Khụ khụ khụ…” Đúng lúc này, Hoắc Vân Thành bỗng nhiên ho khan.
“Anh sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào à?” Thư Tình nghi hoặc hỏi.
Hoắc Vân Thành hắng giọng một tiếng: “Bị cảm.”
“Bị cảm?” Trong giọng nói của Thư Tình có mấy phần lo lắng, “Đang yên đang lành sao lại bị cảm?”
Theo cô được biết, thể chất của Hoắc Vân Thành trước nay đều rất tốt, hôm qua anh còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị cảm được.
Hoắc Vân Thành nhìn sâu vào Thư Tình, ý tứ sâu xa nói: “Còn không phải đều tại em sao?”