Chương 262
Ngay giây phút Thư Tình chìm trong sợ hãi tuyệt vọng, giọng nói ấm áp của Hoắc Vân Thành chợt vang lên bên tai cô: “Đừng sợ.”
Hoắc Vân Thành vươn cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy Thư Tình vào lòng, đôi môi anh áp lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Giọng nói của anh tựa như ngọn đèn giữa đêm tối, chiếu rọi trái tim đang run rẩy vì sợ hãi của cô, là nguồn sáng vô hạn trong cô.
Cảm giác sợ hãi tuyệt vọng trong lòng lập tức tan biến, Thư Tình đáp lại cái ôm của anh, tựa nơi anh yên bình không gì sánh được.
“Có chuyện gì xảy ra vây?” Thư Tình hít sâu mấy hơi, bình tĩnh lại tâm trạng.
“Chắc là thang máy gặp trục trặc gì đó.” Hoắc Vân Thành lấy điện thoại ra soi sáng xung quanh, đáp.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thư Tình dựa sát vào Hoắc Vân Thành, lo lắng hỏi.
Đừng nói là cô sẽ bị mắc kẹt trong cái thang máy chật chội và tối tăm này suốt đêm nay đó?
Nhìn thấy Thư Tình tựa như cô gái nhỏ bé bỏng dựa dẫm sà vào lòng anh, Hoắc Vân Thành cong môi cười đắc ý.
Không ngờ Thư Tình, một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, độc lập lại có mặt mềm yếu như vậy.
Thư Tình mềm mại như thế, yếu ớt như thế, đáng thương như thế làm Hoắc Vân Thành vô cùng khát vọng có thể bảo vệ cô.
Hoắc Vân Thành tham lam ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người Thư Tình, vòng tay siết chặt lấy cô.
Cảm giác quen thuộc đó lại một lần nữa ùa đến từng tế bào len lỏi trong cơ thể Hoắc Vân Thành.
Thư Tình và Đường Đường thật sự không phải cùng một người sao? Vì sao hai người lại mang đến cho anh cảm giác tương tự đến vậy?
Thấy Hoắc Vân Thành mãi không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy cô, Thư Tình ngẩng đầu lên: “Hoắc Vân Thành?”
Sau khi định thần lại, Hoắc Vân Thành nói: “Tôi đã gọi cho bảo vệ nhờ người đến sửa chữa rồi.”
Rất nhanh đã có nhân viên bảo trì đến sửa thang máy.
“Tang”, đèn điện sáng lên, bên trong thang máy khôi phục lại ánh sáng.
“Em không sao chứ?” Hoắc Vân Thành cúi đầu quan tâm cô gái đang tựa đầu trong vòng tay anh.
Thư Tình lúc này mới nhận ra cô dựa vào lòng anh tự lúc nào không hay, càng xấu hổ hơn nữa là tay cô còn vòng lấy cổ anh không buông, chỉ còn thiếu nước treo trên người anh.
Tư thế này thật mờ ám.
Xấu hổ không gì cản nổi, Thư Tình lúng túng buông tay ra: “Xin lỗi anh, tôi sợ bóng tối nên…”
Hoắc Vân Thành nhìn cô thật lậu, giọng nói nghèn nghẹn: “Đường Đường cũng sợ bóng tối.”
Đường Đường?
Thư Tình ngây ra một chốc.
Vậy là vừa rồi Hoắc Vân Thành coi cô là Đường Đường sao?
Thư Tình mím chặt môi, vừa định nói lại gì đó thì giọng nói ấy lại lần nữa vang lên: “Thư Tình, em không phải là Đường Đường thật sao?”