Chương 260
Bạch Tiêu Tiêu ngẩng đầu, là Phó giám đốc công ty, Lâm Gia Đống.
“Xin lỗi Lâm tổng.” Bạch Tiêu Tiêu vội vàng xin lỗi.
Lâm Gia Đống hơi nhíu mày: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tiêu Tiêu kể lại việc Thư Tình sao chép tác phẩm từ đầu đến cuối cho anh ta nghe: “Tôi thật sự không hiểu Thư Tình có chỗ nào tốt mà Hoắc tổng lại thiên vị cô ta đến vậy? Ngay cả khi biết cô ta ăn cắp tác phẩm của người khác mà vẫn cố chấp cử hành họp báo, muốn bôi họ thể diện của công ty hay sao?”
Dừng lại một chút, Bạch Tiêu Tiêu còn nói thêm: “Lâm tổng, anh là người có tiếng nói trong công ty, anh không thể để mặc chuyện này như vậy được.”
Lâm Gia Đống thở dài: “Công ty hiện giờ là thiên hạ của người trẻ, một lão già như tôi làm gì chen vào được.”
Sau khi Bạch Tiêu Tiêu rời khỏi, Thư Tình lại bắt đầu quay cuồng với mớ công việc, cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống trong buổi họp báo hai ngày sau.
Suy cho cùng, chuyện này liên quan trực tiếp đến danh dự của Hoắc thị.
Thời gian cứ thế trôi qua, tan sở lúc nào không hay.
Hoắc Vân Thành gọi điện cho Thư Tình: “Về thôi.”
Thư Tình nhìn thời gian, lắc đầu: “Tôi sẽ tăng ca, anh về trước đi.”
“Được thôi.” Hoắc Vân Thành cúp máy.
Màn đêm buông xuống, Thư Tình vẫn còn hì hục bên bàn làm việc.
Bỗng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, lông mày Thư Tình giật giật.
Là…Hoắc Vân Thành.
“Không phải anh về rồi à?” Thư Tình kinh ngạc nói.
Hoắc Vân Thành vững vàng bước đến bên Thư Tình, trong tay cầm theo một cái bình thủy.
Anh đặt nó lên bàn, trầm giọng nói: “Cơm tối của em.”
Cơm tối?
Thư Tình lúc này mới chợt nhớ ra cô còn chưa ăn cơm. Nhưng mà, sao Hoắc Vân Thành lại biết được? Còn tự mình mang cơm đến đây cho cô?
“Mở ra xem thử đi.” Hoắc Vân Thành cong môi cười, trong giọng nói chứa sự dịu dàng hiếm thấy.
Thư Tình nghi hoặc mở bình thủy ra, ngay lập tức hương thơm thức ăn từ bên trong ập vào mặt cô, toàn bộ đều là những món mà cô yêu thích.
“Ở đâu ra thế?” Thư Tình hít mũi, vừa rồi tập trung làm việc quá mức quên cả ăn tối, mới ngửi thấy mùi hương mà bụng cô đã réo lên.
Hoắc Vân Thành cong cong khóe môi cười nhếch mép: “Tôi làm.”
Anh biết ngay Thư Tình một khi lao đầu vào làm việc là sẽ quên hết mọi thứ mà, vì thế sau khi tan làm anh liền về nhà tự mình làm bữa tối mang đến công ty cho Thư Tình.
Một dòng nước ấm dịu dàng chảy qua tim, Thư Tình cười nói: “Cảm ơn!”
“Nếm thử xem có thích không.” Hoắc Vân Thành ngồi vào bên cạnh Thư Tình, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô, khóe môi lại nở nụ cười ấm áp.
“Ngon lắm.” Thư Tình gật gù, không ngại tán dương.
Đúng lúc này, điện thoại Thư Tình vang lên tiếng chuông, cô liếc mắt nhìn qua, là Thẩm Tuấn Ngôn.