“Còn không tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát.
” Thư Tình giơ điện thoại trong tay, lạnh lùng nói: “Cố ý vu khống phỉ báng người khác, làm rối loạn trật tự công cộng, cố ý gây sự, có phải bà muốn vào tù không?”
Hạ Xuân Phong đảo tròng mắt: “Hung thủ giết người như cô còn dám uy hiếp tôi?!”
Khựng lại một lúc, bà ta nhìn về phía mấy người cùng đến: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau báo thù cho Tinh Tinh?”
Advertisement
Nghe vậy, mấy người đàn ông thân hình cường tráng ép đến gần Hạ Tinh Tinh, một người đàn ông cao to trong số đó, trực tiếp duỗi tay muốn bắt Thư Tình.
Thư Tình nhìn họ với vẻ cảnh giác, đang muốn phản kháng, đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Thả cô ấy ra!”
Thư Tình ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Vân Thành đang sải những bước chân vững chắc, đi về phía cô.
Khí thế của Hoắc Vân Thành thật sự quá mạnh mẽ, xung quanh anh lan tỏa hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta không nhịn được phải cúi đầu.
Nhóm người, tự động chừa ra một con đường.
Ngay cả Hạ Xuân Phong ban nãy còn đang khóc thét, cũng bị dọa đến mất tiếng.
Hoắc Vân Thành đi đến trước mặt Thư Tình, dừng bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trong mắt mang theo vẻ ôn hòa hiếm có: “Em không sao chứ?”
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng của Hoắc Vân Thành, trong lòng Thư Tình ấm áp.
Cô lắc đầu: “Không sao.
”
Lâm Nham Phong đi theo phía sau Hoắc Vân Thành cau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Chó điên ở đâu ra, sủa bậy bạ ở đây?”
Hạ Xuân Phong run rẩy nói: “Thư Tình đẩy con gái tôi xuống nước, cô ta là hung thủ giết người.
”
Trong mắt Lâm Nham Phong lóe lên vẻ chán ghét: “Các người còn dám phỉ báng cô Thư?”
Anh ta nghiêng đầu dặn dò bảo vệ bên cạnh: “Mau đuổi họ đi.
”
Hoắc Vân Thành nắm tay Thư Tình, đưa cô đi vào cửa lớn Hoắc thị: “Gặp phải chuyện như vậy, sao không gọi điện cho tôi?”
Nếu không phải ban nãy anh ở trên lầu nhìn thấy kịp thời đuổi đến, chẳng phải Thư Tình đã bị đám điên kia ức hiếp sao?
Thư Tình mỉm cười thản nhiên: “Chuyện nhỏ như vậy, tự tôi có thể giải quyết.
”
Hoắc Vân Thành khẽ gật đầu, đến gần cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, lần sau xảy ra chuyện nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ không để người khác ức hiếp em.
”
Người đàn ông này, có cần thả thính như vậy không?
Sắc mặt Thư Tình bỗng dưng ửng hồng: “Tôi đi làm việc đây.
”
Nói xong, cô nhanh chóng đi vào phòng thư ký.
Nhìn bóng lưng gần như chạy trối chết của Thư Tình, Hoắc Vân Thành cong môi.
Dáng vẻ cô xấu hổ, rất quyến rũ.
Thư Tình trở về chỗ ngồi, nhận hình mẫu quảng cáo mà nhiếp ảnh gia gửi đến, cô mở từng tấm, nhìn ngắm tỉ mỉ.
Những tấm ảnh chụp trong nhà lần trước không tệ, Thư Tình mím môi hài lòng.
Chính vào lúc Thư Tình tập trung làm việc, Bạch Hiểu Tuyết bên cạnh cô bỗng dưng hoảng hốt hét lên: “Trời ơi, thư kí Thư, người này là cô sao? Cô lên hot search rồi.
”
Hot search?
Thư Tình lấy điện thoại ra, mở weibo, chỉ thấy trên hot search bỗng nhiên có một tiêu đề: “Nhân viên Hoắc thị dính líu đến vụ án cố ý mưu sát, đánh người thân của người bị hại trên đường”
Bên trong văn hay chữ đẹp, viết Thư Tình dính líu đến việc cố ý đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ tình nhân, có Hoắc Thiến và Lê Thiên Kình làm chứng, tình tiết vụ án khó bề phân biệt.
Mẹ của khổ chủ Hạ Tinh Tinh đến đòi công bằng cho con gái, lại bị Thư Tình đánh đập trên đường, đẩy ngã xuống đất.