Cô cất bước qua đó: “Thẩm Tuấn Ngôn, tôi lấy lời khai xong rồi, chúng ta đi thôi.
”
Thẩm Tuấn Ngôn nghe điện thoại xong, đã nhìn thấy Thư Tình đứng trước mặt anh ta, thẳng người lại cong môi mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “Được.
”
Thấy tình cảm Thẩm Tuấn Ngôn dành cho Thư Tình không chút che giấu, sắc mặt Hoắc Vân Thành đen như than: “Thư Tình, em dám đi thử xem?”
“Tại sao tôi lại không dám?” Trong ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng ngàn năm của Hoắc Vân Thành, Thư Tình và Thẩm Tuấn Ngôn sóng vai rời đi.
Advertisement
Hoắc Vân Thành và Từ Uyển Nhi phong lưu một đêm, anh dựa vào đâu quản cô?
“Anh họ, chúng ta về thôi!”
“Vân Thành, chúng ta về nhé!”
Hoắc Thiến và Từ Uyển Nhi đồng thời lên tiếng.
Mà tầm mắt Hoắc Vân Thành lạnh lùng nhìn Lâm Nham Phong, môi mỏng khẽ nhếch: “Về công ty!”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của tổng giám đốc nhà mình liếc nhìn, Lâm Nham Phong không khỏi rùng mình, vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, tổng giám đốc Hoắc.
”
Nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Hoắc Vân Thành đi xa, Từ Uyển Nhi cực kì không cam lòng.
Tại sao Hoắc Vân Thành lại tuyệt tình với cô ta như vậy, rõ ràng cô ta yêu anh đến thế, nhưng tại sao anh thà đối xử tốt với Thư Tình, cũng không muốn nhìn cô ta thêm một lần? Rốt cuộc cô ta có chỗ nào không bằng kẻ quê mùa Thư Tình kia?
Mà Thư Tình, vậy mà còn chưa chết!
Chẳng những chưa chết, còn không xảy ra chuyện gì cả, vẫn yên ổn ra khỏi sở cảnh sát.
Đồ ngốc Hạ Tinh Tinh kia, có chút chuyện này cũng làm không xong!
Hai tay rủ bên người Từ Uyển Nhi siết chặt thành nắm đấm, Thư Tình, kẻ đê tiện như cô, tôi sẽ không để cô sống yên!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.
vip.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ra khỏi cửa lớn sở cảnh sát, Hoắc Vân Thành ngồi vào xe của Lâm Nham Phong.
Lâm Nham Phong nổ máy, lái về phía công ty.
Gương mặt điển trai của Hoắc Vân Thành phủ đầy sương lạnh, đôi mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.
Là xe của Thẩm Tuấn Ngôn.
Mà lúc này Thư Tình đang ngồi ở ghế lái phụ.
“Đi theo họ.
” Hoắc Vân Thành trầm giọng lên tiếng.
Lâm Nham Phong sửng sốt, nhắc nhở Hoắc Vân Thành với vẻ cẩn thận: “Tổng giám đốc Hoắc, chẳng phải chúng ta cần về công ty sao? Buổi tối còn một cuộc họp cấp cao.
”
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc anh ta: “Giúp tôi hủy bỏ cuộc họp.
”
“Vâng.
” Trông thấy gương mặt núi tuyết lạnh lẽo như trời đông giá rét của tổng giám đốc nhà mình, Lâm Nham Phong gật đầu, vội vã đi theo xe của Thẩm Tuấn Ngôn.
Thẩm Tuấn Ngôn đưa Thư Tình đến nhà hàng tây cao cấp.
Trước khi đến đây, anh ta đã bảo trợ lý đặt hết nhà hàng tây này.
Người hâm mộ trong nước, nhất là mấy cô gái, quá điên cuồng.
Ở cạnh Thư Tình, Thẩm Tuấn Ngôn không muốn bị ai quấy rầy.
Để đề phòng chuyện lần trước xảy ra, Thẩm Tuấn Ngôn cố ý dặn dò chủ nhà hàng, không được cho bất kỳ ai tiến vào.
“Thư Tình, em muốn ăn gì? Beefsteak của nhà hàng này rất ngon.
” Thẩm Tuấn Ngôn đưa thực đơn cho Thư Tình, giọng điệu chất phác lên tiếng.
Thư Tình nhận thực đơn, tùy ý lật xem, hơi lơ đãng nói: “Vậy gọi một phần beefsteak đi.
”
“Thư Tình, em sao vậy? Vẫn còn không vui vì chuyện của Hạ Tinh Tinh à?” Thẩm Tuấn Ngôn thấy Thư Tình không mấy hứng thú, quan tâm dò hỏi.
Thư Tình mỉm cười thản nhiên: “Mấy chuyện cỏn con đó, tôi hoàn toàn không để ý.
”
“Vậy tại sao tâm trạng của em lại không tốt?” Thẩm Tuấn Ngôn truy hỏi.