“Vậy cũng được…” Thư Tình cũng không có lý do để từ chối.
Hoắc Vân Thành nhúng ngón tay vào thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên đùi Thư Tình.
Mặt Thư Tình đỏ lên một cách khó hiểu.
Advertisement
“Xong rồi.
” Hoắc Vân Thành đứng lên, vẻ mặt nặng nề nói, “Nhớ phải bôi thuốc đúng giờ, nếu không để lại sẹo thì xấu lắm.
”
“Biết rồi.
” Thư Tình cũng đứng dậy theo, không biết có phải bởi vì lúc nãy bôi thuốc mỡ duy trì tư thế kia một thời gian dài không, chân hơi run rẩy.
Thư Tình đứng không vững, ngã vào người của Hoắc Vân Thành.
“Cẩn thận!” Hoắc Vân Thành nhanh chóng đỡ lấy Thư Tình.
Bàn tay thô to của anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Nhiệt độ nóng rực từ thắt lưng truyền đến, cả người cô ngã vào lòng Hoắc Vân Thành, Thư Tình nín thở, sắc mặt bắt đầu nóng lên.
Cô bị sao vậy?
Vì sao ở trước mặt Hoắc Vân Thành, cô luôn phạm phải những sai lầm cấp thấp như vậy?
Hoắc Vân Thành cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng, gương mặt trắng nõn hiện lên hai vết ửng hồng, dáng vẻ ngại ngùng nhưng lại đặc biệt mê người.
Ánh mắt sâu thẳm kia của anh dần hiện lên dục vọng mãnh liệt.
Hoắc Vân Thành không chút do dự cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia phóng đại trước mặt mình, rồi lại phóng đại… Thư Tình cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
truyện
Ngay khi môi Hoắc Vân Thành sắp chạm vào môi Thư Tình, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Thư Tình tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Hoắc Vân Thành ra, “Điện thoại anh reo kìa.
”
Sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm như nước, trong mắt lộ lên lửa nóng chưa tan, lạnh mặt cầm lấy điện thoại.
Là Lâm Nham Phong gọi tới.
Trên mặt tràn đầy bất mãn, Hoắc Vân Thành nhíu mày bắt máy, “Chuyện gì?”
Giờ phút này giọng nói của Hoắc Vân Thành còn lạnh hơn bình thường mấy phần, khiến Lâm Nham Phong không khỏi run rẩy.
Xem ra anh ta gọi không đúng lúc rồi?
Nhưng chuyện gì cần báo cáo thì cũng phải báo cáo.
Lâm Nham Phong hắng giọng, “Hoắc tổng, nhân viên đã từ chức kia tên Vương Nghĩa Khí, tôi đã phái người đi điều tra, cả nhà anh ta đã di cư đến Úc mấy ngày trước rồi.
”
“Di cư?” Đôi mắt sắc bén của Hoắc Vân Thành nheo lại.
“Đúng vậy, hơn nữa tài khoản ngân hàng của Vương Nghĩa Khí đã tăng thêm hơn năm mươi vạn vào tuần trước.
” Lâm Nham Phong tiếp tục nói.
“Được, tôi biết rồi.
” Ánh mắt Hoắc Vân Thành lạnh thêm vài phần.
“Sao vậy?” Thư Tình loáng thoáng nghe được một ít, vội quan tâm hỏi.
Cô rất muốn biết, cuối cùng là ai động tay động chân phía sau, hại cô suýt chút nữa bị đèn chùm rơi trúng.
Hôm đó nếu không phải Hoắc Vân Thành nhanh tay cứu cô, chỉ sợ bây giờ cô còn đang nằm trong bệnh viện.
Hoắc Vân Thành thản nhiên thuật lại lời nói của Lâm Nham Phong.
Thư Tình có chút kinh ngạc, “Ý anh là, Vương Nghĩa Khí kia vừa khéo đã di dân rồi?”
Hoắc Vân Thành gật đầu, “Đúng vậy.
”
Không cần phải nói, chuyện đèn chùm trong studio nhất định có liên quan đến Vương Nghĩa Khí.
Nhưng Vương Nghĩa Khí chỉ là một nhân viên bảo trì nhỏ, tài khoản của anh ta đột nhiên tăng thêm năm mươi vạn, chắc chắn có người đứng sau sai bảo.